Chương 7

Diêu Tinh trước kia cũng hay bị bắt nạt, nhưng mà so sánh với bạo lực học đường hiện tại này, cậu mới hiểu được những việc mà lúc trước bọn họ là với cậu chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, hiện tại cậu mới hiểu được thế nào mới là chân chính bạo lực học đường.

Cậu đã từng nghĩ tới nếu mình và Kim Lê Hân bất hòa, cậu sẽ trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích, nhưng mà cậu không nghĩ tới sẽ thảm đến mức độ này.

Ngay từ đầu chỉ là người trong lớp, đại bộ phận cũng chỉ là ra mặt cho Kim Lê Hân, Nhưng mọi chuyện dần dần thay đổi, những tin đồn vớ vẩn truyền đi càng nhiều, người ghét cậu cũng càng nhiều, những người chưa từng quen biết cậu cũng sẽ vì mấy câu nói của vài người mà nhận định cậu là một tên đê tiện không có liêm sỉ, cho nên một số tên lưu manh của lớp khác cũng bắt đầu đến sỉ nhục cậu, thậm chí có một số tên còn định cưỡиɠ ɧϊếp cậu.

Hình ảnh cậu bị luân gian và bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người bị truyền ra trong diễn đàn của trường.

Trong ảnh chụp ánh mắt của cậu rất mê ly, gương mặt ửng đỏ, da thịt tái nhợt không có huyết sắc, nhưng mà cộng với mấy dấu vết tìиɧ ɖu͙© xanh đỏ trên da thịt, còn có không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên người, thoạt nhìn vừa dâʍ ɭσạи vừa sắc tình.

Nhưng mà bọn họ lại ghét bỏ cơ thể từng bị luân gian của cậu, chê cậu bẩn, cũng lo lắng sẽ dẫn đến việc gì phiền toái.

Những người đó sẽ cùng nhau ẩu đả cậu, cũng sẽ cởi sạch quần áo của cậu sỉ nhục cậu.

Mỗi ngày cậu đều phải chịu những tra tấn kiểu như vậy.

Đoạn thời gian đó Diêu Tinh là khách quen của phòng y tế, ngay cả nữ giáo y kia nhìn thấy cậu cũng cảm thấy đau lòng, đáng tiếc cô không giúp được cậu, bởi vì những người dẫn đầu bắt nạt cậu đều là con nhà giàu, mà bối cảnh của cô giáo y cũng chỉ bình thường, hơn nữa còn là một Beta, cô chỉ có thể khuyên cậu nên chuyển trường hoặc là xin thôi học một khoảng thời gian trước.

Chuyển trường là việc cậu không làm được, bởi vì người nhà cậu sẽ không giúp cậu xử lý thủ tục chuyển trường.

Thôi học cậu càng không làm được, bởi vì cậu không còn con đường nào để đi ra nữa, nếu cả việc học cậu cũng không thể hoàn thành, vậy cậu ở trong xã hội nếu muốn tiếp tục sinh tồn thì sẽ rất khó khăn.

Nhưng mà hiện tại cậu có thể tiếp tục đi học ở trường hay không cũng là một vấn đề.

Diêu Tinh chỉ có thể dùng việc xin nghỉ để tránh đi những chuyện này, nhưng mà chỉ cần cậu trở lại trường học, chờ đợi cậu chính là sự bắt nạt không ngừng nghỉ.

Bị đánh giống như trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của cậu, nhưng mà đau đớn sẽ không có khả năng trở thành thói quen.

Hôm nay cũng giống như vậy, Diêu Tinh chạy không kịp bị bốn tên Alpha túm lên sân thượng, cậu bị bọn họ đè trên mặt đất, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo của cậu.

“Đừng chạm vào tôi! Các người cút đi, đừng chạm tôi.”

Chỉ tiếc sự kháng cự của cậu đều vô ích, đám Alpha này hoàn toàn không hề để sự giãy dụa của một Omega thấp kém như cậu vào trong mắt.

Bốn người này bình thường không phải là một đám, chỉ là đều từng bắt nạt Diêu Tinh, đối với cậu đã sớm có ý niệm này, lúc trước còn để ý mặt mũi, sợ người khác chê cười bản thân là cả loại như Diêu Tinh mà cũng nổi lên hứng thú được nên không ra tay, nhưng mà bốn người này trong lúc vô tình lại tụ thành một đám, phát hiện bọn họ đều có ý tưởng giống nhau, tà niệm lập tức có lý do hợp lý, bọn họ liền cùng nhau hành động.

Diêu Tinh đương nhiên biết bọn họ muốn làm gì, cái loại ánh mắt dơ bẩn này cậu đã sớm gặp qua.

"Khốn kiếp, các cậu thả tôi ra!"

Quần áo của cậu đã bị cởi hết chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, cậu dùng hết sức lực giãy dụa, dù cậu có chống lại không nổi Alpha, cậu vẫn muốn ra sức phản kháng.

Trong đó có hai Alpha không kiên nhẫn, liền ra tay đánh cậu.

Nhưng mà có bị đánh đến máu mũi giàn dụa, Diêu Tinh vẫn điên cuồng kháng cự.