Chương 174: Thế giới song song (5)

Edit: Tagoon

Hùng Dã vốn định ngăn Hổ Nguyệt lại, ngẫm nghĩ, rồi lại không cản nữa.

Sư Lệ muốn tách ra với y...... Khi vừa mới biết điều này, y có chút không thể tiếp thu. Nhưng mấy ngày trôi qua, y đã bình tĩnh hơn nhiều.

Chuyện này sớm hay muộn sẽ bị người khác biết...... Y nói sau hay nói trước kỳ thật cũng không khác biệt.

Đương nhiên, y không ngăn cản chủ yếu cũng là vì y đã không muốn chịu đựng em trai Sư Lệ Dương Tốc nữa.

Mấy năm nay, cảm tình giữa y và Sư Lệ ngày càng kém có liên quan rất lớn tới Dương Tốc.

Chẳng biết là vì sao, Dương Tốc vẫn luôn không thích y, luôn ở trước mặt Sư Lệ nói xấu y...... Chuyện này kỳ thật chẳng có gì, y lười đi so đo. Nhưng Dương Tốc ỷ vào hắn là em trai Sư Lệ, nhiều năm trước khi bọn họ khắp nơi lưu lạc, mọi người đều ăn không đủ no, hắn luôn muốn ăn tốt nhất, ăn nhiều một chút...... Điều này đã khiến y không vui.

Y thường xuyên ngăn cản Sư Lệ cho Dương Tốc chỗ tốt, yêu cầu Sư Lệ công bằng. Đại khái chính là bởi vì như vậy, Dương Tốc sau đó lại ngày càng không thích y......

Hùng Dã ở lại trong phòng, không cùng đi ra ngoài.

Chu Tịch thấy thế hỏi: "Ngươi muốn cùng Sư Lệ tách ra?" Lúc trước Hùng Dã chưa từng nói với hắn chuyện này, hắn theo lý là không biết.

Hùng Dã nói: "Đúng vậy."

"Ngươi đừng khó chịu......"

Hùng Dã mỉm cười: "Ta không sao."

Chu Tịch có thể nhìn ra Hùng Dã thật sự đã nghĩ thông.

Hắn rất thích bộ dáng này của Hùng Dã. Cũng đúng, một đại nam nhân, hà tất vì chuyện tình cảm mà đòi chết đòi sống?

"Tên Sư Lệ kia không phải người tốt, ta nhìn thấy gã cùng các nam nữ trẻ tuổi của bộ lạc khác dây dưa không rõ...... Ngươi tách ra khỏi gã là chuyện tốt, chờ lát nữa về ta nấu cho ngươi thêm mấy món ngon để chúc mừng." Chu Tịch lại nói.

"Ừ." Hùng Dã đồng ý. Y vốn dĩ ít nhiều có chút phiền muộn, nhưng bây giờ Chu Tịch sắp làm món ngon cho y...... Y ngay lập tức không thấy phiền muộn nữa!

Trong khi Hùng Dã và Chu Tịch nói chuyện, Hổ Nguyệt và Hùng An đã ra tới bên ngoài.

Nơi bộ lạc Đại Hùng cư trú lúc này rất náo nhiệt. Vừa tới nơi, Hổ Nguyệt lập tức nói với người của bộ lạc khác: "Các vị, bộ lạc Đại Hùng chúng ta có chút việc cần xử lý, phiền toái các vị rời đi trước."

Những người đó tới đây chính là để lôi kéo tình cảm với bộ lạc Đại Hùng. Bây giờ bộ lạc Đại Hùng có việc, bọn họ bèn lập tức rời đi, không chút trì hoãn -- Bọn họ vừa rồi nhìn thấy Hùng Thú Vương đi vào, nếu như chậm trễ đắc tội Hùng Thú Vương thì không tốt!

"Hổ Nguyệt, có chuyện gì?"

"Là Hùng Dã...... Hùng Thú Vương có điều gì phân phó sao?"

"Người vừa nãy đi theo bên cạnh Hùng Dã là ai vậy?"

......

Người bộ lạc Đại Hùng sôi nổi dò hỏi, đều rất quan tâm Hùng Dã, cũng chỉ có Dương Tốc nói: "Anh trai ta đâu? Tại sao Hùng Dã lại mang theo một tên tiểu bạch kiểm trở về?"

Hổ Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Tốc một cái, lại nói: "Hùng Dã và Sư Lệ sắp giải trừ quan hệ bạn lữ. Ta hiện tại chính là tới hỏi một câu, các ngươi muốn đi theo Hùng Dã, hay là đi theo Sư Lệ?"

Tuy rằng Hổ Nguyệt nói lời son sắt muốn đuổi Dương Tốc đi, nhưng nàng cũng sẽ không thật sự làm như vậy, cuối cùng vẫn là hỏi một câu.

"Cái gì?"

"Giải trừ quan hệ bạn lữ?"

"Đang yên đang lành vì sao phải giải trừ quan hệ bạn lữ?"

......

Người trong bộ lạc đều ngây ngẩn, Hùng Dã và Sư Lệ vẫn luôn ở bên nhau...... Bây giờ bọn họ muốn tách ra?

Dương Tốc cũng nhịn không được nói: "Đây là có chuyện gì? Hổ Nguyệt ngươi đừng có nói bậy!"

Hổ Nguyệt cũng không đi quản Dương Tốc, lại nói: "Muốn đi theo Sư Lệ, lập tức rời đi, thuận tiện mang cả người này đi theo!"

"Ta đi theo Hùng Dã!"

"Ta cũng đi theo Hùng Dã!"

"Chúng ta đều đi theo Hùng Dã!"

......

Người bộ lạc Đại Hùng không chút do dự lựa chọn.

Tộc trưởng bộ lạc bọn họ là Sư Lệ, nhưng bình thường người quản lý mọi chuyện trong bộ lạc vẫn luôn là Hùng Dã.

Không chỉ có thế, người đi săn cho bọn họ ăn, người giúp bọn họ giải quyết đủ loại vấn đề, cũng là Hùng Dã.

Bọn họ bị buộc rời xa cố thổ đã ba mươi năm. Lúc trước những người trẻ tuổi chạy thoát được hiện giờ đều giống như Hổ Nguyệt, đã đến tuổi trung niên. Mà nhân số mới tăng lên trong bộ lạc trên cơ bản đều là con cái của bọn họ.

Bọn họ đều cảm thấy tin tưởng Hùng Dã hơn. Hổ Nguyệt vừa nói ra lời này, bọn họ dẫn đầu lên tiếng, lúc sau, con cái bọn họ cũng sôi nổi đứng về phía Hùng Dã.

"Vậy ném quách Dương Tốc đi." Hổ Nguyệt nói.

"Hổ Nguyệt, ngươi đừng nói hươu nói vượn! Hùng Dã và Sư Lệ làm sao lại tách ra? Chuyện này không có khả năng!" Dương Tốc hô.

Kết quả hắn vừa kêu xong đã bị Hổ Nguyệt xách lên, ném ra bên ngoài. Một kẻ hơn bốn mươi tuổi, cuối cùng rơi không hề có hình tượng.

Hổ Nguyệt cũng không nhìn hắn lấy một cái, lại nói với vợ con Dương Tốc: "Các ngươi tự mình đi ra ngoài, hay là để ta đuổi các ngươi đi ra ngoài?"

Mấy năm đầu, Dương Tốc vốn không có vợ con.

Bộ lạc Đại Hùng lúc ấy sinh hoạt gian nan, không ai nhìn trúng một kẻ cái gì cũng không thể làm như Dương Tốc, hắn đương nhiên không có đối tượng. Nhưng sau này Sư Lệ trở thành chiến sĩ thú trung cấp, tìm cho Dương Tốc một nữ nhân, cho tới bây giờ, Dương Tốc đã có bốn đứa con.

Vợ Dương Tốc lớn lên thật xinh đẹp, nhưng lá gan rất nhỏ. Nàng bình thường ở trong bộ lạc đã không có chút cảm giác tồn tại nào. Bây giờ nghe Hổ Nguyệt nói thế, nàng run run, ôm một đứa nhỏ còn chưa biết đi, mang theo ba đứa đã biết đi vội vàng bước ra ngoài.

Dương Tốc đã từ trên mặt đất bò dậy, hùng hùng hổ hổ, Hổ Nguyệt cũng không sợ hắn: "Dương Tốc, từ hôm nay trở đi, ngươi và Sư Lệ đã không còn là người bộ lạc Đại Hùng! Mời mau chóng rời khỏi!"

"Anh trai ta là tộc trưởng của bộ lạc, ngươi dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi? Ai u!" Dương Tốc nói còn chưa dứt lời đã bị Hổ Nguyệt ném một cục đá vào mặt.

Hắn bị ném đến vỡ đầu chảy máu, một câu cũng không dám nói, xám xịt rời đi.

Hổ Nguyệt sấm rền gió cuốn, lại ngay lập tức phân tách bộ lạc Đại Hùng.

Cùng lúc đó, các tư tế đứng ngoài trộm chú ý tình huống nơi này cũng kính nể không thôi -- Động tác của Thần Thú Điện hạ đúng là nhanh! Chỉ trong chốc lát công phu như vậy đã đuổi hết những người bộ lạc Đại Hùng thuộc về Sư Lệ đi khỏi!

Hai vị Thú Vương kia cái gì cũng không biết, mấy tư tế bọn họ lại từ hành động của Đại Tư Tế nhìn ra một chút gì đó...... Thần Thú của bọn họ coi trọng Hùng Thú Vương!

Ai, Thần Thú Điện hạ mọi thứ đều xuất chúng so với Hùng Thú Vương, sao lại có thể coi trọng Hùng Thú Vương được nhỉ?

Các tư tế nghĩ nát óc cũng không ra, nhưng vì lấy lòng Thần Thú......

"Chúng ta có nên nỗ lực giúp đỡ hơn không?"

"Thú Thần Điện vẫn luôn an bài người hầu hạ cho Thú Vương. Lúc trước bởi vì Hùng Thú Vương và Sư Thú Vương là bạn lữ nên mới không đưa. Bây giờ chúng ta đi đưa cho Sư Thú Vương mấy người?"

"Chờ khi nào Thần Thú không ở bên cạnh Hùng Thú Vương, chúng ta có phải có thể đi tìm Hùng Thú Vương tâm sự hay không?"

......

Nhóm tư tế Thú Thần Điện cả đám đều nhớ thương muốn giúp đỡ Thần Thú của bọn họ chia rẽ Hùng Dã và Sư Lệ, cũng nhớ thương phải lấy lòng Hùng Dã. Nhưng bản thân Hùng Dã đối với mấy chuyện này lại hoàn toàn không biết gì cả, Sư Lệ cũng đồng dạng cái gì cũng không biết.

Lúc này, Sư Lệ còn đang ở bên ngoài tiêu dao.

Sau khi gã và Hùng Dã nói toẹt ra, rốt cuộc đối với Hùng Dã có chút áy náy, không dám đối mặt, gã bèn dứt khoát không quay về, ngược lại ở luôn bên ngoài.

Có đồ ăn mỹ vị, còn có người lớn lên xinh đẹp ở bên hầu hạ, cuộc sống như vậy Sư Lệ thích không chịu được.

Gã ngày càng vui vẻ, trực tiếp quên bẵng Hùng Dã ra sau đầu!

Mà những kẻ nịnh hót Sư Lệ sau khi biết Sư Lệ sắp cùng Hùng Dã tách ra, lại càng dụng tâm nịnh hót Sư Lệ, thậm chí đưa chính con gái của mình tới hầu hạ Sư Lệ.

Nếu con gái bọn họ có thể sinh con cho Sư Lệ, vậy bọn họ về sau không chỉ có thể trải qua một cuộc sống tươi đẹp, bộ lạc bọn họ cũng có thể thơm lây!

Nói không chừng, cháu ngoại bọn họ còn có thể trở thành Thú Vương giống như Sư Lệ!