Chương 9

Vệ Vu Kỳ liếc nhìn trà với vẻ mặt khá vui vẻ:

“Ta mời tỷ trước chứ mới phải đạo mà.”

Đại sư huynh đột nhiên ho dữ dội.

Vệ Vu Kỳ ngước mắt nhìn ta, có vẻ có hứng thú: “Tỷ, mời tỷ uống trà.”

Úi, tuyệt đối không thể được.

Ta nhớ rằng khi Sư phụ đưa thuốc, người có hỏi ta rồng có phải là động vật không.

Có lẽ nó liên quan đến thành phần và độ hiệu nghiệm của thuốc người đưa cho ta.

Nhưng ta chỉ là con người, ta sợ bản thân không chịu được sự “kí©h thí©ɧ” quá độ của thuốc ấy.

Vệ Vu Kỳ đứng dậy, cầm tách trà lên, vẩy bọt rồi đưa lên miệng ta.

Ta chậm rãi lùi lại, cố gắng giãy dụa nói: “Sư đệ, hiện tại ta không khát lắm.”

Tiểu sư đệ cười đến không ngậm được môi, cố ý nói:

"Sư tỷ, tỷ cho cái gì vào trà à?"

Hắn chưa kịp nói xong đã có người giật lấy tách trà uống một ngụm.

"Sư huynh, đừng uống!"

Hết rồi, hết rồi, hắn uống cạn rồi.

Là thiếu nữ duy nhất trong 3 người, ta quyết định quay người bỏ chạy, ai mà biết được thuốc của sư huynh có có tác dụng đến mức nào chứ.

Vệ Vu Kỳ ngồi lại, với tay lấy tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm.

Hắn gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu có chút uy hϊếp nói:

“Sư tỷ, ngồi xuống uống trà đi.”

Chỉ còn lại tách trà cuối cùng.

Ta ngửa đầu uống hết một ngụm rồi đặt tách trà lên bàn.

Ta thấy chóp tai sư huynh đỏ bừng, thúc giục:

“Sư đệ, chúng ta đi nhanh thôi.”

Đại sư huynh ngơ ngác nhìn ta, có chút khó hiểu nói:

"Sư muội, người muội nên mang đi là ta mới đúng."

Đại sư huynh cứ tưởng rằng tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, nhưng thực chất người gặp nguy hiểm là ta và tiểu sư đệ kìa!

Bây giờ ta không được đến gần hắn nữa, ta phải đưa Vệ Vu Kỳ đi.

Một lúc sau sư đệ bất tỉnh, Đại sư huynh lại bị thuốc khống chế, nếu xảy ra chuyện gì...

Thế thì sau này tiểu sư đệ có phi thăng rồi chắc chắn vẫn sẽ quay lại đây trả thù ta mất!!

Khi ta nghĩ đến con Ngân long hùng vĩ truy đuổi một cô gái bé nhỏ, ta càng thêm sợ hãi đến choáng váng.

Hình như có gì đó không đúng, ôi chao, sao hai người trước mặt ta lại thành hẳn 4 người ...

Ta vỗ mạnh vào má mình, không thể nào, ta uống nhầm trà à?

Ta nhìn chằm chằm tách trà đã úp ngược, run giọng hỏi:

“Sư đệ, đệ đã uống tách trà nào?”

Vệ Vu Kỳ nhướng lông mày vô tư, thẳng thắn nói:

"Đương nhiên là tách sư tỷ để lại cho ta."