Cô xoay người, chưa hết kinh hoàng mà mở to mắt, đôi mắt của cô so với hòn đá trên tay cô còn trong sáng hơn nhiều, anh nghĩ thầm.
Vừa nhìn thấy Giang Chất, Lâm Thiển Tiếu ngay lập tức nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, tức giận, “Tôi không cần…”
Nhưng Giang Chất cũng không cho cô cơ hội, giọng nói lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào vang lên: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong tôi còn có chuyện muốn nói với cô.”
Người đàn ông nói xong, liền trực tiếp đi vào nhà ăn.
Lâm Thiển Tiếu khó khăn lắm mới có chút dũng khí, được một xíu liền bay mất. Cô giống như cô vợ nhỏ theo sau, kiềm chế mà chỉ mừng thầm trong lòng, tự thôi miên bản thân rằng, không phải là cô không từ chối mà là do anh không cho cô cơ hội.
Vào nhà ăn, Giang Chất vẫn ngồi ở vị trí chủ trì như cũ.
Không biết có phải là do anh ở đây, bữa sáng hôm nay cũng không phải kiểu Trung Quốc như thường ngày, mà là một phần ăn kiểu Tây dành cho một người.
Trong mâm đồ ăn cực lớn, bò bít tết được phi lê ngay ngắn, trứng chiên, bánh mì nướng, thịt hun khói cho món chính, món phụ trong bữa sáng của Giang Chất chính là salad rau dưa cùng sữa bò, còn lại là của cô, salad hoa quả và nước dâu tây
Điều mấu chốt nhốt ở đây, chính là việc người làm đem cơm của cô, để ở vị trí bên trái, nơi gần Giang Chất nhất.
Tối hôm qua, tâm trạng của cô rất tốt còn không muốn ngồi gần Giang Chất, huống chi là hiện tại, hai người vừa mới nảy ra mâu thuẫn.
Giang Chất cầm dao nĩa lên, chú ý tới Lâm Thiển Tiếu đang đứng ở xa, giận dỗi trừng mắt nhìn anh.
Nếu đổi lại là một người khác dám ở trước mặt anh phát bệnh công chúa thì anh đã cho người ném ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng khi người làm việc này là cô lại chẳng khiến anh cảm thấy ngứa mắt hay phiền lòng chút nào.
“Không thích ăn thì có thể bảo nhà bếp làm cái khác.”
Nói xong, Giang Chất bắt đầu cắt bò bít tết.
Làn da của người đàn ông trời sinh vốn đã có màu trắng muốt, ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ xuyên qua lớp pha lê, hắt vào người anh. Đôi tay đang cầm dao, thon dài như ngọc, xung quanh toả ra loại khí chất tự phụ. Cái miệng nhỏ của Lâm Thiển Tiếu chu lên, nhìn đến mức ngây người.
Mãi cho đến khi anh đưa miếng bò bít tết đã được cắt thành miếng nhỏ vào miệng. Bụng của Lâm Thiển Tiếu mới không biết sĩ diện mà kêu hai tiếng. Ở trong nhà ăn tĩnh lặng, tiếng kêu cực kỳ rõ ràng.
Người đàn ông ngừng nhai thức ăn, ngước mắt, nhìn về phía cô.
Lâm Thiển Tiếu ôm chặt lấy bụng, xấu hổ đến mức mặt đỏ rần, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.
Giang Chất nhìn cô một cái liền lãnh đạm thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn cơm, nhưng khóe môi lại cong lên.
Bà Hứa bưng chân giò hun khói và sandwich vừa mới được làm lên, nhìn thấy Lâm Thiển Tiếu vẫn còn đứng đó, liền lên tiếng dò hỏi: “Phụ nhân có yêu cầu gì ạ?”
Lâm Thiển Tiếu túng quẫn lắc đầu, “Không có.”
“Bò bít tết nguội rồi thì không còn ngon nữa đâu, phu nhân ngồi xuống ăn sáng trước đi, ngài có yêu cầu gì thì có thể nói với người giúp việc.”
“Vâng.”
Lâm Thiển Tiếu chậm chạp đi đến vị trí ngồi thuộc về cô, trộm nhìn người đàn ông đang chú tâm ăn uống. Cô để hộp vòng tay bên cạnh, bắt đầu cầm dao nĩa lên.
Dù là nguyên chủ hay cô, đều không hiểu lễ nghi trên bàn cơm ở phương Tây. Giang Chất thấy cô cầm sai cách, cũng chưa nói cái gì. Bà Hứa cũng định nhắc nhở cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông không có biểu cảm gì đang ngồi ở vị trí chủ trì thì bà lại trầm mặc xoay người rời đi.
Giang Chất có thói quen ăn rất nhanh. Khi anh ăn xong, chuẩn bị đứng dậy, Lâm Thiển Tiếu mới ăn được một phần ba miếng bò bít tết
“Ăn xong thì lên phòng làm việc tìm tôi.”
Nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt của người đàn ông, Lâm Thiển Tiếu vừa nhai bò bít tết, vừa thắc mắc về chuyện mà anh muốn nói với cô.
Ở trong cốt truyện gốc, mẹ Giang chỉ vừa mới qua đời. Trùm phản diện xử lý hậu sự xong xuôi, việc đầu tiên anh làm sau đó là ly hôn với nguyên chủ, rồi mới xử lý nguyên chủ, cũng như trả thù người gián tiếp dẫn tới cái chết của mẹ Giang, trong đó còn bảo gồm của tiểu thư giả mạo, là Ôn Dư.
Khi cô xuyên qua, tuy đã thay đổi được kết cục tức đến chết của mẹ Giang, nhưng dựa theo sự tiếp diễn của truyện gốc. Chắc là trùm phản diện định ly hôn với cô rồi nhỉ?
Sau khi ly hôn, có thể dọn ra khỏi nhà họ Giang, từ đây cách trùm phản diện thật xa. Lâm Thiển Tiếu bỏ dao nĩa xuống, sung sướиɠ mà chạy lên phòng làm việc ở tầng ba.
Cửa phòng làm việc cũng không khoá, còn chưa đến gần, cô đã nghe được âm thanh lạnh lẽo từ bên trong phòng làm việc truyền ra.
Lâm Thiển Tiếu bước chân nhẹ nhàng đến gần, dựa vào khung cửa, thò cái đầu nhỏ ra ngó nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông bên trong.
Tai trái của Giang Chất đeo một cái tai nghe Bluetooth, hình như là anh đang gọi điện thoại, nhìn cô một cái liền lạnh nhạt mà thu hồi tầm mắt.
Lâm Thiển Tiếu chớp chớp mắt, ngón tay gãi cằm, chậm rãi đi vào bên trong, dừng lại ở trước bàn làm việc khoảng năm bước.
“Tôi mặc kệ quá trình như thế nào, cũng không quan tâm các người dùng phương pháp gì. Vào đúng mười giờ sáng ngày mai mà không có mẫu thì tôi sẽ đuổi việc tất cả những ai phụ trách dự án này, không có bất cứ ai có thể tránh được.”
Lâm Thiển Tiếu bị sự lạnh lẽo trong giọng nói của người đàn ông dọa đến mức không dám thở mạnh.
Giang Chất tắt điện thoại, chỉ vào giấy bút đã được bày sẵn trên bàn làm việc, nói, “Ngồi kia viết.”
Lâm Thiển Tiếu với vẻ mặt ngốc nghếch, ngồi xuống, “Viết cái gì cơ?”
Giang Chất hơi ngửa người ra sau, không thèm để ý cái gì mà dựa vào ghế da, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, khiến cô không thấy được cảm xúc gì của anh, “Giấy cam đoan.”
Giấy cam đoan gì? Chẳng lẽ là sợ cô không chịu ly hôn hay là cứ dây dưa sau khi ly hôn à?
Lâm Thiển Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, “Được, không thành vấn đề.”
Nhìn cô gái đang vui mừng ngồi đối diện anh, hai khuỷu tay đặt ngay ngắn trên bài, cầm lấy bút, rũ mặt nghĩ ngợi, lại ngẩng đầu lên, dùng âm thanh mềm mại nói: “Tôi chưa viết loại đơn này bao giờ, anh muốn tôi viết như thế nào?”
Trong ánh mắt Giang Chất sâu không thấy đáy của Giang Chất, có hiện lên một chút suy tư, vị phu nhân này của anh hình như…có vấn đề về đầu óc?
Viết giấy cam đoan mà cũng có thể vui như nhặt được tiền.
Giang Chất day day trán, nén suy nghĩ về cô vợ ngớ ngẩn của mình xuống, lạnh giọng mở miệng: “Tổng cộng có ba điều, thứ nhất là đảm bảo rằng cách nói chuyện, hành vi khi ra ngoài phải đoan trang, hợp lý, không thể làm ra bất kỳ việc gì gây tổn hại tới danh tiếng. Nếu vi phạm thì cấm túc một tháng trong nhà.”
Ngay từ đầu Lâm Thiển Tiếu còn nghiêm túc viết từng nét, viết đến câu cuối cùng thì bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hạnh long lanh ấy mở to, “Cấm túc một tháng? Dựa vào cái gì chứ? Không phải là anh đã ly hôn với tôi rồi à? Vì sao còn quản lý xem tôi làm gì ở bên ngoài?”
Ánh mắt thâm trầm của Giang Chất nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo lộ ra chút mỉa mai: “Ai nói là tôi muốn ly hôn?”
Lâm Thiển Tiếu sửng sốt một hồi lâu mới hỏi lại: “Không ly hôn thì anh còn gọi tôi đến phòng làm việc làm gì? Còn viết bắt tôi viết giấy cam kết, không ly hôn…không ly hôn thì tôi không viết!”
Nói xong thì đặt bút xuống mặt bàn, cây bút đen lăn vài vòng rồi rơi vào lòng của người đàn ông đối diện.
Ngay lập tức, Lâm Thiển Tiếu bắt đầu suy nghĩ.
Nghĩ lại mà nói, kể cả anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của cô thì cũng không thể bá đạo, không có lý lẽ như vậy, tự nhiên cấm túc cô một tháng. Lần này cô chắc chắn không chịu khuất phục, anh mà không thu lời vừa nói lại, cô cũng chắc chắn không xin lỗi anh.
Giang Chất rũ mắt nhìn vào vết đen bị bút vẽ ra ở ống quần, ngón tay lướt nhẹ qua thân bút, mắt đen hiện ra sự châm biếm lạnh lẽo.
“Cô muốn ly hôn à?”
Lâm Thiển Tiếu bị hỏi mà sửng sốt, không phải là anh muốn ly hôn à? Tại sao lại còn hỏi tôi?
Nghĩ đến cốt truyện gốc, cô không tự tin, nói: “Dù sao anh cưới tôi cũng vì nghe theo lời của người lớn. Anh lớn lên vừa đẹp lại vừa có tiền, địa vị cũng không thấp kém gì, nhất định sẽ có rất nhiều người phụ nữ tranh giành, đấu đá, muốn được gả cho anh, không cần phải lãng phí ở trên người của tôi.”