Chương 11: Giang Chất về nhà

Ôn Dư hơi ủ rũ, giữa đôi mày thanh tú hiện lên sự khổ sở và tự trách.

“Đều tại em cả, là tại em không để ý đến Thiển Tiếu. Em cứ nghĩ sau khi em ấy có công việc thì sẽ trở nên tích cực hướng về phía trước một chút. Nhưng em không ngờ Thiển Tiếu vì muốn đoạt đi tài nguyên trong tay em mà lại làm ra chuyện lớn như vậy. Sớm biết thế, em nhất định sẽ nhường vai nữ chính trong《 Y Phi Truyện 》 cho em ấy.”

Sắc mặt của Ôn Tử Minh lạnh xuống, "Việc này cũng không thể trách em. Đáng lẽ lúc trước không nên đồng ý cho nó tham gia vào giới giải trí. Cả ngày chỉ biết gây chuyện sinh sự, khiến bản thân mất mặt, xấu hổ còn không nói, hiện tại còn tự hạ mình xuống. Đúng là bùn nhão không thể trát tường.”

Ôn Dư kéo lấy tay của Ôn Tử Minh, nhỏ nhẹ khuyên nhủ, "Anh à, đừng nói Thiển Tiếu như vậy, con bé còn nhỏ.”

Ôn Tử Minh nghe mấy lời này xong, lại càng thêm tức giận, “Các em đều cùng tuổi. Em từ nhỏ thì hào phóng, hiểu chuyện, thông minh, chăm chỉ. Chúng ta cũng không có yêu cầu cao gì với con bé, chẳng sợ nó thi không đỗ đại học, không tìm được công việc. Không lẽ nhà họ Ôn còn sợ không nuôi nổi nó sao? Thế mà nó lại làm gì chứ? Làm diễn viên mà không chịu học kĩ thuật diễn cho tốt, còn muốn luồn cúi, định đi lối tắt?”

Ôn Dư còn muốn nói cái gì đó thì Ôn Tử Minh lại lạnh giọng ngắt lời cô, "Em không cần nói giúp cho con bé, khuyên nó thì chưa chắc đã biết cảm ơn. Từ ngày nó trở về nhà họ Ôn, lúc nào cũng nhắm vào em thì thì thôi đi, tính cách vừa u ám lại còn nhạy cảm, một chút việc nhỏ thôi mà nó cũng tính toán chi li, làm loạn đến mức trong nhà gà chó không yên. May là con bé đã dọn sang nhà họ Giang, ở đây mới tạm yên bình.”

Lời an ủi này lại gợi lên sự oán giận trong lòng Ôn Dư.

Đời này, cô đã hao phí tâm tư, tính toán đủ đường, nhưng cuối cùng, mẹ Giang vẫn cứ chọn cái bao cỏ là Lâm Thiển Tiếu về làm con dâu như đời trước mà không chọn người xuất sắc hơn là cô.

Ôn Dư giận đến mức lộn cả ruột lên nhưng trên mặt vẫn giả vờ ôn nhu, thiện lương, lại nói ra những câu chọc vào tâm gan của người khác.

“Bởi vì mấy tai tiếng của con bé mới khiến bà nội tức đến mức phải nhập viện. Vậy mà em ấy cũng không đến thăm hỏi lấy một lần, may mà bà nội không có vấn đề gì lớn. Nhưng chắc Thiển Tiếu cũng không cố ý, có lẽ em ấy ghét em nên mới như vậy. Hôm nay giám đốc Tống tìm em, nói Thiển Tiếu trốn đi không chịu gặp người khác. Ông ấy gọi điện mà con bé không chịu nghe, có rất nhiều việc cần con bé ra mặt giải quyết nên em định qua nhà họ Giang thăm em ấy. Là nhân vật chính trong vụ bê bối này, chắc Thiển Tiếu cũng rất khổ sở. Em sẽ thử khuyên nhủ con bé xem sao…”

Ôn Tử Minh nghe Ôn Dư nói xong, im lặng một hồi rồi lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Ôn Dư.

Ôn Dư nghi ngờ mà cầm lấy, "Đây là cái gì?”

Ôn Tử Minh lạnh nhạt, nói, "Tiện tay mua, em sang nhà họ Giang, tiện thể mang cho con bé đi.”

Sắc mặt của Ôn Dư hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó cô đã dịu dàng cười, "Vâng, em biết rồi.”

……

Lâm Thiển Tiếu đang ở trong phòng, xem video của beauty blogger để học trang điểm. Cô mới vẽ được nửa cái lông mày thì dì Hứa lại gõ cửa, nói Ôn Dư muốn gặp cô.

Ôn Dư? Đây không phải là nữ chính trong cốt truyện gốc sao?

Trong truyện, kết cục thê thảm của nguyên chủ có liên quan đến vị nữ chính trà xanh, bạch liên hoa, tiểu thư giả mạo này.

Khi nguyên chủ vừa mới được tìm về nhà họ Ôn, chính là sinh nhật năm 18 tuổi của Ôn Dư, cô ấy mặc một bộ váy hoa lệ, đeo vương miện kim cương. So với Ôn Dư xinh đẹp, hào phóng, nhã nhặn thì nguyên chủ với cách ăn mặc quê mùa, thiếu lễ nghi thì chả khác gì vịt với thiên nga.

Thậm chí còn có vị khách nào đó gọi nguyên chủ là người giúp việc.

Từ đấy, tự ti giống như hạt giống, mọc rễ, nảy mầm trong lòng nguyên chủ, cuốn lấy cô như hình như bóng, không thể thoát khỏi.

Mà tất cả việc này, đều là kế hoạch của vị tiểu thư giả kia.

Vị tiểu thư giả này ỷ vào mình là người trọng sinh, tự lộ ra mình và Lâm Thiển Tiếu bị thay đổi thân phận, lấy được tình cảm của nhà họ Ôn.

Lại còn cố ý chọn ngày sinh nhật để rời đi, lấy lùi làm tiến. Cô ta nói mình phải rời khỏi nhà họ Ôn, nhường lại thân phận cho Thiển Tiếu. Cả nhà họ Ôn đều đau lòng cho Ôn Dư mà không để cô ta đi. Ôn Dư dùng sự hiểu chuyện và hành động hợp tình hợp lý để thoái thác trách nhiệm.

Tuy nhà họ Ôn hận bảo mẫu tráo đổi hai đứa bé, thế nhưng lại không vì vậy mà chán ghét Ôn Dư, ngược lại còn sợ cô không tiếp thu được cú sốc này. Cuối cùng họ nhất trí là để tổ chức sinh nhật trước, chờ khi nào xong thì đón Lâm Thiển Tiếu về.

Nhưng mà Ôn Dư lại kiên quyết muốn đưa Lâm Thiển Tiếu về tham gia tiệc sinh nhật.

Sự rộng lượng này của cô ta càng khiến cả nhà họ Ôn vui mừng.

Lâm Thiển Tiếu cứ như vậy mà bị đón đến nhà họ Ôn, thậm chí còn chưa kịp hiểu gì đã bị đẩy vào tiệc sinh nhật. Đương nhiên là nhà họ Ôn cũng không công bố sự thật về thân phận của Lâm Thiển Tiếu trong tiệc sinh nhật.

Nghĩ về chuyện này, Lâm Thiển Tiếu đã cực kỳ ghét Ôn Dư.

“Đuổi cô ta đi.”

Dì Hứa có chút ngạc nhiên mà nhìn thoáng qua Lâm Thiển Tiếu, nhưng bà ấy cũng không nói gì cả, xoay người đi mất.

Khu quốc tế Bảo Lợi được bảo vệ rất nghiêm, người ngoài tới chơi cần phải đưa chứng minh nhân dân để đăng ký. Trong này thì người không liên quan không thể tiến vào, chỉ khi chủ nhà nói trước với bảo vệ thôi.

Ôn Dư thật vất vả mới lấy quan hệ bạn bè để vào, lại bị bảo vệ của nhà họ Giang nhốt ngoài cổng.

Cô trình bày thân phận và ý đồ của mình khi đến nhưng họ vẫn chắn ngoài cửa như trước. Cô ta đứng dưới ánh mặt trời hơn mười phút, lớp trang điểm cũng hỏng mất, lại chỉ chờ được một câu của dì Hứa, “Phu nhân không muốn gặp khách.”

Biểu cảm của Ôn Dư suýt thì nứt ra, nhưng đối với người giúp việc của nhà họ Giang cô lại không thể không duy trì hình tượng con nhà gia giáo, "Đã nói thân phận của tôi chưa? Tôi là Ôn Dư của nhà họ Ôn.”

Dì Hứa bình tĩnh trả lời, “Nói rồi.”

Ôn Dư khựng lại, cố gắng tiếp tục mỉm cười, “Tôi là đại tiểu thư của nhà họ Ôn, tôi có việc rất quan trọng cần tìm Lâm Thiển Tiếu, có thể để tôi nói mấy câu với em ấy không?”

Dì Hứa lại lắc đầu..

Biểu cảm trên mặt Ôn Dư không đẹp lắm, cái hình tượng ôn nhu, hào phóng luôn giúp cô lấy được cảm tình của người khác lại không có tác dụng đối với người giúp việc của nhà họ Giang, hoàn toàn không có tác dụng.

Kể cả cô có nói như thế nào, thậm chí là lấy lý do bà nội bị ốm nhưng vẫn không thể bước nửa bước vào nhà họ Giang.

Thời tiết tháng sáu rất nóng, Ôn Dư không chỉ phơi nắng đến mức mặt bỏng rát, mà trong lòng cũng vậy. Tựa như đang bị một ngọn lửa thiêu cháy, lại vẫn phải tỏ vẻ hào phóng mà không thể tức giận.

Khi hai người đang giằng co thì phía sau bỗng vang lên tiếng còi ô tô.

Ôn Dư quay đầu nhìn lại, thấy chiếc Maybach màu đen đang tiến lại gần, ánh mắt sáng ngời.

Giang Chất!

Ôn Dư tiến lên chặn ở trước đầu xe.

Maybach chậm rãi dừng lại, trong lòng Ôn Dư càng vui vẻ. Cô ta chạy lên chuẩn bị gõ cửa xe thì chiếc Maybach lại một lần nữa khởi động, trực tiếp đi vào trong biệt thự.

Ôn Dư trơ mắt nhìn cổng lớn của biệt thự đóng lại, biểu cảm đẹp suýt chút nữa thì không giữ được.

Vào lại trong xe, Ôn Dư lộ ra vẻ dữ tợn, “Lâm Thiển Tiếu, mày cho rằng cứ trốn tránh không gặp tao là được à? Chờ coi.”

Ôn Dư nhìn vào gương chiếu hậu, thoa lại son. Cô lấy phấn trắng ra để chỉnh lại lớp trang điểm.

Lâm Thiển Tiếu trang điểm xong, hai má được đánh phấn hồng, nhìn khuôn mặt tinh xảo như búp bê của mình, khoe khoang mà nói thật đẹp, rạo rực chạy xuống lầu.

“Dì Hứa, tốt rồi…… có việc gì thế?”

Dì Hứa đang đứng bên cạnh chiếc sô pha.

Lâm Thiển Tiếu ho một tiếng, dì Hứa ngay lập tức xoay người. Cô thấy anh chồng phản diện vốn đang đi công tác, giờ lại ngồi trên sô pha, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.

Lâm Thiển Tiếu bị ánh mắt của trùm phản diện làm cho lạnh run cả người.

Cô cố gắng áp chế lại sự sợ hãi trong lòng, cũng to gan mà lên tiếng lấy lòng:

“Giang… Giang Chất, anh đã về rồi à?”