:::TS&TNLCHP:::
Phục Giới Dịch: Trẫm còn chưa có tha thứ cho Hoàng Hậu đâu, chỉ là, nếu không trả lời Hoàng Hậu thù có vẻ không được lễ phép.
Buông tấu chương, nỗ lực để bản thân không thể hiện ra sự chờ mong, nói: “Thứ gì?”
Miêu Tiểu Thiên bảo người hầu đem đồ vật đặt lên bàn, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Ăn thử xem, đây là món ăn làm từ thứ mà ta cất giữ mấy ngày nay.”
Phục Giới Dịch: “Cái bình kia?”
“Ừm ừm!”
Phục Giới Dịch tâm tình nháy mắt trở nên thoải mái, thầm khinh thường "cái bình nào đó" ở trong lòng, cho dù mấy ngày nay ngươi được sủng ái thì có làm sao, giờ đây còn không phải bị biến thành đồ ăn, chui vào bụng trẫm.
Miêu Tiểu Thiên biết rõ làm thế nào để lấy lòng nam nhân trong ngoài không đồng nhất này, “Đây là chén đầu tiên, thần còn chưa ăn trước nữa đấy.”
Phục Giới Dịch cảm động, so với những người khác, hắn càng hiểu rõ rằng Tiểu Thiên đã chờ mong món ăn này đến nhường nào, không nghĩ tới Tiểu Thiên lại để hắn ăn trước.
So sánh như vậy, sự vắng vẻ mấy ngày trước đây, lại tính là cái gì?
Trẫm còn hiểu lầm Tiểu Thiên, trẫm thật quá đáng!
Phục Giới Dịch chờ mong lại áy náy mở cái nắp ra, sau đó mùi bún ốc lan tràn chạy khắp trong điện.
Phục Giới Dịch cứng đờ: “……”
Trẫm làm sai cái gì, vì sao phải bắt trẫm ăn phân. (T_T)
Hoàng đế bệ hạ ủy khuất, nhưng là không dám nói.
Nhím người hầu ở ngoài điện cũng đã bị mùi hương này choáng đầu, liên tục cách xa vài bước.
Miêu Tiểu Thiên nhìn thấy sắc mặt Phục Giới Dịch rối rắm, bèn giải thích: “Ngài đừng lo, nó thối vậy thôi chứ ăn ngon cực kỳ!”
Trẫm không thể, trẫm không tin! Món ăn có mùi như thế này sao có thể ăn ngon được!
Trong đầu Phục Giới Dịch gió lốc cuồn cuộn, nghĩ xem làm như thế nào mới có thể cự tuyệt ăn thứ này, nhưng khi ngẩng đầu nhìn nhìn ánh mắt chờ mong của Hoàng Hậu, hắn mím chặt miệng.
Rồng đen nhỏ: Không thể ăn a, cái này quá thối!Rồng trắng nhỏ vừa mới giành chiến thắng: Đây là tâm ý của Hoàng Hậu, phải ăn!
Rồng đen nhỉ: Nhưng hương vị này ngửi thấy như phân vậy a!
“Ngài trước tiên nếm thử một ngụm nha ~ bắn tim cho ngài này ~” Miêu Tiểu Thiên thấy hắn chậm chạp không động đậy, y đứng lên, hai ngón trỏ ở trước mắt vẽ ra một hình trái tim nhỏ, dáng vẻ đáng yêu này quả thực muốn mệnh Phục Giới Dịch.
Tâm động.jpg
Trẫm đã chết. _(3” ∠)_
Phục Giới Dịch thấy chết không sờn gắp mấy thứ trong chén lên, sau đó ăn một ngụm.
Ăn xong miếng đầu tiên……ừmmmm…… hình như còn có thể ăn tiếp?
Sau đó là miếng thứ hai miếng thứ ba, còn uống một ngụm canh.
Ăn một hồi, có thể là vì đã ngửi quen, Phục Giới Dịch vậy mà không cảm thấy thứ này thối.
Miêu Tiểu Thiên xem dáng vẻ này của hắn liền cảm thấy thỏa mãn, gương mặt tràn đầy tươi cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Thế nào, có phải ăn rất ngon hay không?”
Phục Giới Dịch hồi tưởng lại bản thân vừa rồi còn do do dự dự, hơi hơi đỏ mặt: “Ừm.”
“Thần cũng muốn ăn.” Miêu Tiểu Thiên đã sớm thèm, thấy hắn ăn ngon như vậy, cũng càng thêm muốn ăn.
Phục Giới Dịch: “Trẫm đút ngươi.”
“Không cần, ngài ngồi xích là được.” Miêu Tiểu Thiên vòng qua bàn ngồi bên cạnh hắn, móc ra một đôi đũa đã sớm chuẩn bị lên, lập tức bắt đầu ăn.
Phục Giới Dịch: “……” Dở khóc dở cười.
Đại tổng quản đứng ngoài cửa như suy tư điều gì, món ăn thối này thật sự ăn ngon được sao?
Hôm nào bảo Ngự Thiện Phòng làm nếm thử một chút.
Miêu Tiểu Thiên còn không biết, qua một đoạn thời gian, hoàng cung sẽ nhấc lên phong trào bún ốc.
Bún ốc tuy rằng chỉ có một phần, nhưng là Miêu Tiểu Thiên biết mình chắc chắn sẽ nhịn không được mà ăn, nên đã dặn nấu nhiều hơn một chút, quả nhiên sau khi bọn họ ăn xong bún ốc, cả hai người đều no căng. Bởi vì hương vị ám trên người hơi nặng, bọn họ rửa mặt một chút, thay quần áo rồi mới tản bộ ở Ngự Hoa Viên.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau, Miêu Tiểu Thiên nhớ lại dáng vẻ giận dỗi đáng yêu trước đó của nam nhân, vừa muốn cười, nói: “Lúc này không còn giận?”
Phục Giới Dịch bên tai nóng lên, “Trẫm không có giận.”
Miêu Tiểu Thiên nhướng mày: “Ồ?”
Phục Giới Dịch cảm thấy hẳn là nên giải thích một chút: “Trẫm vĩnh viễn sẽ không nổi giận với ngươi.”
Miêu Tiểu Thiên sửng sốt, cười khúc khích, xoa lỗ tai hắn: “Ta biết, Chi Mạch yêu nhất ta, sao có thể giận ta được.”
Phục Giới Dịch vốn dĩ lỗ tai đã đỏ, bị Miêu Tiểu Thiên xoa như thế, càng đỏ thêm. Hắn thuận theo mà hơi khom lưng, để Miêu Tiểu Thiên không cần nhón chân.
Miêu Tiểu Thiên nhân cơ hội ôm cổ hắn, nhảy lên trên người hắn, hai chân kẹp ở bên hông Phục Giới Dịch, làm nũng nói: “Ta mỏi chân rồi, ôm ta đi được không ~”
Phục Giới Dịch đỡ lấy cái mông của y, vui vẻ chịu đựng, nói: “Được.”
Miêu Tiểu Thiên bị người ôm, lúc lắc, ý thức dần có điểm mơ màng sắp ngủ, bất quá nhớ tới chính mình còn có chuyện chưa hỏi, liền mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ: “Kỳ thật vừa rồi là ta muốn hỏi về chuyện ở trên triều, có ai chọc ngài tức giận sao?”
Phục Giới Dịch bước chân khẽ dừng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nói: “Một ít thần tử muốn nạp phi cho trẫm.”
Cơn buồn ngủ của Miêu Tiểu Thiên lập tức biến mất vô tung vô ảnh, đôi mắt nửa mị, “Sau đó thì sao?”
Phục Giới Dịch sợ hắn hiểu lầm, lập tức nói: “Trẫm không đồng ý.”
Sau đó ngữ khí mang theo ba phần đắc ý kể lại quá trình xử lý của mình, nói một lúc mới phản ứng kịp là nữ nhi của Miêu thừa tướng hình như là muội muội của Hoàng Hậu, hắn tức khắc khẩn trương mà nghiêng đầu nhìn y.
“Phốc!” Miêu Tiểu Thiên nhịn không được cười lên tiếng, không cho các đại thần mặt mũi như này, quả là việc mà chỉ Dịch béo làm được.
Phục Giới Dịch nghe thấy y cười, mắt hắn cũng ngập ý cười, hỏi: "Cười cái gì đâu?"