Chương 15 - 2

Miêu Tiểu Thiên lắc lắc đầu: “Cười ngài ngang ngược lộng quyền, tùy ý làm bậy, ngang ngược vô lý, chuyên quyền độc đoán, ngang ngược thô bạo, không ai bì nổi……”

Đại tổng quản ở phía sau trong lòng chợt căng thẳng, thiếu chút nữa bảo Hoàng Hậu quỳ xuống.

Cánh tay của Phục Giới Dịch ôm Miêu Tiểu Thiên hơi khựng, ánh mắt sâu kín: “Hoàng Hậu, ngươi thay đổi rồi, trước kia còn khen trẫm thâm minh đại nghĩa, tuệ nhãn như đuốc, anh minh thần võ, khí vũ hiên dương……”

Miêu Tiểu Thiên đương nhiên nói: “Còn không phải vì là lần đầu tiên gặp mặt nên chưa thân sao.”

Phục Giới Dịch: “………” Tim vỡ nát.

“Ngươi không sợ trẫm sẽ nổi giận sao?”

Miêu Tiểu Thiên cảnh giác: “Ngài đã nói vĩnh viễn sẽ không nổi giận với thần!”

Phục Giới Dịch tức giận đánh nhẹ lên mông của thanh niên mông.

Miêu Tiểu Thiên cười hắc hắc, nói: “Ngài đem chuyện những đại thần đó muốn nạp phi cho ngài nói cho thần nghe, sẽ không sợ thần hiểu lầm?”

Phục Giới Dịch: “Bởi vì trẫm không muốn để ngươi biết được chuyện này từ trong miệng người khác, vậy sẽ càng làm cho ngươi nghĩ loạn.”

Miêu Tiểu Thiên hừ nhẹ: “Thần mới không thèm nghĩ loạn, thần sẽ trực tiếp chạy tới tìm ngài nháo! ╯^╰”

Đại tổng quản: Đúng là chuyện mà Hoàng Hậu có thể làm ra được……

Phục Giới Dịch buồn cười: “Đúng vậy, Tiểu Thiên lợi hại nhất.”

Miêu Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn sườn mặt của nam nhân, ánh mắt si mê chớp một cái, nhịn không được kiễng chân hôn "chóc" một cái, sau đó lại "chóc" thêm một cái nữa, ánh mắt tựa thu thủy: “Thần cứ thế mà thích ngài lộng quyền ngang ngược, tùy ý làm bậy, không ai bì nổi như vậy đấy.”

Phục Giới Dịch: Cương cứng.jpg

Phục Giới Dịch chuyển bước chân, đi về hướng tẩm cung.

Hai má Miêu Tiểu Thiên ửng hồng, vô cùng ngượng ngùng chôn mặt trong cổ hắn, ngón tay lại mờ ám chọc chọc xuống ngực hắn, vẽ loạn xạ, nhỏ giọng thúc giục: “Đi nhanh chút a!”

>>

Cho dù thẹn thùng, cũng không có thể thiếu được phúc lợi của mình nha.

Phục Giới Dịch yên lặng tăng nhanh bước chân.

Còn lại đại tổng quản lặng lẽ mang theo người hầu đi chậm lại cách xa một chút.

…………

Phủ Thừa tướng.

Miêu Phù vẫn luôn đợi ở bên cạnh mẫu thân, ngóng trông mà nhìn chằm chằm cửa, không ngừng đợi được tin tức tốt từ phụ thân, càng hy vọng lúc phụ thân trở về, thái giám truyền chỉ cũng sẽ đi theo cùng.

Dương thị không biết vì sao, trong lòng luôn có chút bất an: “Phù nhi, ngươi nói xem cha ngươi có thể thành công sao?”

Miêu Phù bất mãn: “Nương! Sao nương lại nói mấy lời ủ rũ này, do dự không quyết đoán, trách sao Miêu Tịch Tùng có thể sống sót ở trong hậu trạch!”

Dương thị sắc mặt nháy mắt trầm xuống, Miêu Tịch Tùng có thể bò cao đến như vậy, vẫn luôn là cái dằm trong lòng bà, “Ta là mẫu thân của ngươi, có nữ nhinào dám nói chuyện như thế với mẫu thân sao!”

Miêu Phù mím mím môi, không khỏi nhẹ giọng: “Nữ nhi sai rồi.”

Dương thị cũng đã nhìn ra nàng tâm không cam, tình không nguyện, nhưng nghĩ lại nữ nhi từ nhỏ được sủng áu mà lớn lên, liền hoãn sắc mặt, lại nói nàng như thế nào cũng là nữ nhi của mình, bèn nhasc nhở nói: “Tính tình này của ngươi về sau vào cung phải thu liễm một chút, bằng không sẽ có hại với ngươi!”

Miêu Phù: “Ai nha, nữ nhi đã biết…… Phụ thân đã trở lại!” Miêu thừa tướng một thân triều phục xuất hiện ở cửa, mắt Miêu Phù sáng lên, gấp không chờ nổi mà chạy qua. Dương thị nhìn đến sắc mặt của lão gia thì trong lòng lộp bộp một chút.

Miêu Phù chạy đến bên cạnh Miêu thừa tướng, mắt nàng nhìn trái ngó phải, nói: “Cha, thái giám tuyên chỉ không đi theo người cùng nhau lại đây sao?”

Vừa dứt lời, một thái giám mặc trang phục nội thị liền đi đến, trong tay cầm minh hoàng thánh chỉ, “Miêu tiểu thư, nô tài ở chỗ này đây.”

Miêu Phù hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Nàng quả nhiên là nhất định phải làm hoàng phi! Không, không chỉ làm hoàng phi! Nàng còn phải làm Hoàng Hậu, rồi làm Thái Hậu! Trở thành nữ nhân tôn quý khắp thiên hạ! Khiến những ai khi dễ nàng đều phải bị xử tử!

“Lâm huyện lệnh Lâm Hoành đâu? Chờ hắn tới, nô tài lại tuyên chỉ đi.”

Miêu Phù không biết vì cái gì phải đợi Lâm Hoành ra tới mới tuyên chỉ, chuyện này cùng hắn có quan hệ gì sao? Không đợi nàng suy nghĩ sâu xa, Lâm Hoành vốn dĩ liền ở cách đó không xa, nghe được tên của mình liền tự động đi đến.

Nói đến cũng khéo, hôm nay vốn là hắn tới hỏi Miêu Phù vì sao phải hủy bỏ hôn ước với hắn, hắn tin tưởng Phù nhi khẳng định là yêu hắn, hủy bỏ hôn ước cũng nhất định là chủ ý của Miêu thừa tướng, cho nên lần này hắn tới là định tìm nàng cùng nhau chạy trốn.

Không nghĩ tới lại gặp được thái giám truyền chỉ trong cung, còn muốn hắn ra tiếp chỉ cùng.

Tháu giám tuyên chỉ thấy mọi người đã đến đủ mới bắt đầu: “Chư vị, quỳ xuống tiếp chỉ a.”

Miêu Phù gấp không chờ nổi lôi kéo cha mẹ quỳ xuống, không nghĩ tới sắc mặt cha mình lại khó coi như vậy.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm nghe nói nữ nhi của thừa tướng - Miêu Phù "Mơ đã rơi rồi, trên cây chỉ còn lại bảy"*, người đã có lòng với nhau rồi, trẫm chỉ cần chọn giúp ngày tốt, tứ hôn cho tiến sĩ Lâm Hoành, như thế trẫm đã an lòng.”* Tạm dịch thơ:

Mơ đã rơi rồi, trên cây chỉ còn lại bảy. Chàng trai mà lòng em tâm niệm hỡi, xin đừng để lỡ ngày lành.

Mơ đã rơi rồi, trên cành chỉ còn lại ba. Chàng trai mà lòng em tâm niệm hỡi, chớ chờ đợi thêm nữa.

Mơ đã rơi rồi, phải nhặt hết lên thôi. Chàng trai mà lòng em tâm niệm hỡi, mở lời đi đừng lại chần chờ.

Editor: Thơ này tui hiểu sao dịch vậy nên có thể chưa đúng lắm. Nhưng đại khái thì đây là bài thơ tình khá táo bạo của người nữ trong lễ hội tập thể xướng lên như bài ca để thu hút người khác giới hoặc tìm bạn đời, bài thơ được viết bởi một nhà thơ vô danh thời Tiền Tần.)

Miêu Phù trợn tròn mắt, dại ra nhìn về phía phụ thân: “Cha, "Mơ đã rơi rồi, trên cây chỉ còn lại bảy" là sao? Tứ hôn cho Lâm Hoành lại là như thế nào? Không phải con nên được tiến cung làm phi tử sao?”

Thái giám tuyên chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Miêu tiểu thư ăn nói cẩn thận, Hoàng Thượng với Hoàng Hậu phu thê tình thâm, hơn nữa Hoàng Thượng cũng không có ý định nạp phi, không chấp nhận được người khác bới móc như thế đâu.”

“Còn về "Mơ đã rơi rồi, trên cây chỉ còn lại bảy" thì……” Thái giám tuyên chỉ cười tủm tỉm nói: “Miêu tiểu thư nên cần đọc nhiều sách a, câu này nghĩa là Miêu tiểu thư hận không thể nhanh chóng gả đi đó.”