Chương 2: Cuộc tấn công bất ngờ

"Dậy đi thằng khỉ!"

Trong căn phòng hai mét vuông, ở dãy phòng đơn cho nam. Một chàng trai trẻ nằm trên giường, không mặc gì ngoài chiếc quần ngắn. Cậu có nước da trắng sáng, cơ thể săn chắc, tuy không có cơ bắp nhưng có cơ bụng bốn múi.

Khi đang say giấc, một tiếng động ngoài cửa đánh thức cậu. Cánh cửa di chuyển qua phải, phía ngoài là cậu thanh niên khác, trạc tuổi người kia. Đứng ngoài nhìn vào trong, vẻ mặt nghiêm túc như đã xảy ra chuyện gì đó.

"Chuyện gì vậy?"

"Sắp đến giờ vào ca mà mày vẫn còn ngủ sao?"

Ngồi dậy, đặt hai chân xuống đất, vươn vai qua lại vài cái. Chộp lấy đồng hồ trên bàn, trên màn hình hiển thị bảy giờ ba mươi phút. Nhìn ra cửa, cậu bạn ngoài cửa vẫn đang đứng đó, nhìn chằm chằm cậu.

"Nhìn gì? Mau chuẩn bị, tao đợi mày ở dưới."

"Thấy mày đẹp trai, nên tao nhìn, không được sao?"

"Bớt đi thằng khỉ, tao đi trước, mày liệu mà đến đúng giờ."

Nói xong người kia rời đi, bỏ lại cậu thanh niên trong phòng. Đứng dậy lấy móc quần áo treo trên tường, áo sơ mi trắng và chiếc quần dài đen. Theo đó là đôi giày thể thao đen, trông thô sơ như được làm bằng tay. Cuối cùng là thêm một áo khoác đen, nó cũng được làm bằng tay.

"Hôm nay thằng này nó sao thế nhỉ?"

Không ai khác, cậu thanh niên này là Dũng, đứa trẻ được trạm Búng giải cứu vào mười tám năm trước. Giờ cậu nhóc đã trưởng thành, trở thành một anh chàng đẹp trai. Mọi người đều gọi là "lạnh lùng boy", vì cậu rất ít khi thể hiện cảm xúc. Lý do trở nên như vậy, là do chuyện sáu năm trước.

Sáu năm trước, Hùng đã hy sinh trong trận chiến với quái thú. Ông hy sinh bản thân mình, câu giờ cho đồng đội chạy thoát, kết quả ông không còn mảnh xương nào. Khi nghe tin, từ một đứa nhóc bướng bỉnh, quậy phá đã trở nên trầm lặng, ít nói. Nhưng thời gian gần đây đã trở nên tốt hơn, nhờ có bạn bè và người trong trạm.

"Yo, chuẩn bị vào ca hả nhóc?"

"Dạ, chào chú."

Rời khỏi phòng, theo hướng đến lối thang bộ. Trên đường một ông chú khoảng bốn mươi, ngồi hút thuốc trên ghế. Căn phòng đối diện ông có nhiều tiếng động lạ, như tiếng vỗ tay. Thấy Dũng đi qua, ông vẩy tay chào hỏi.

"Thằng Đạt với con Linh, mấy bữa nay tụi nó hăng lắm. Không chuyển qua phòng đôi, cứ ở đây vỗ tay, làm phiền mọi người. Còn nhóc thì sao, có ai chưa?"

"Rõ là chưa, đều tại thằng Quang, ở cạnh nó suốt nên ai cũng né."

"Hahaha, mấy đứa còn trẻ, còn có cơ hội. Còn chú thì... chắc chẳng còn ai để ý nữa."

"Đừng nói thế, trông chú vẫn rất đẹp trai, không chừng sẽ có ai đó để ý thôi."

"Thằng này, biết nịnh đấy, hahaha. Thôi, không làm phiền mày nữa, mau ăn sáng rồi làm việc."

"Vậy gặp chú sau."

Theo lối thang bộ, Dũng đi xuống tầng sinh hoạt. Nó vẫn như xưa, không thay đổi nhiều, chỉ là có thêm một phòng học nhỏ. Vào trong nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt, đánh răng, cậu nhìn bản thân mình trong gương. Gương mặt điển trai, không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, đầy buồn phiền.

Rời khỏi phòng vệ sinh, đến khu bếp, cách đó chỉ chục bước chân. Đến quầy, cô phụ bếp chào Dũng, hỏi cậu muốn ăn gì, sau đó gắp đồ ăn cho vào khay. Đến bàn ăn, cậu bạn lúc nãy đang ngồi ở một bàn, cậu ta tên Quang, người lúc nãy Dũng nói đến.

"Đến rồi sao, nhanh rồi vào ca."

"Mày tới tháng à?"

"Tao đang thay đổi."

"Thay đổi?"

"Đúng vậy, sau khi nghiệm đủ thứ chuyện, tao đã biết vì sao tụi con gái tránh xa tao. Nên tao phải thay đổi, thế tụi nó mới để ý."

"Mấy ngày?"

"Mày đừng khinh thường tao, tao sẽ tìm được bạn gái, trước cả mày."

"Rồi rồi..."

Sau bửa sáng, cả hai cùng đi xuống tầng dưới, dọc đường hai người nói về đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất, gái gú và phù du. Dưới tầng sinh hoạt là nhà máy, nơi chế tạo, sản xuất thức ăn, đồ đạc và nhu yếu phẩm. Đối diện thang bộ, nằm ngay trung tâm là cái máy phát điện khổng lồ.

Nói về cái máy, nó là trái tim của trạm, nơi tạo ra hơn sáu mươi phần trăm lượng điện. Được phát minh và chế tạo bởi quân đội, dùng nước thay thế cho xăng, dầu và các nhiên liệu rắn. Sử dụng phản ứng điện phân, tách hydrogen từ nước và sử dụng nó như chất đốt, giúp cho máy hoạt động.

Tầng tiếp theo, khu vực trồng trọt, chăn nuôi, nguồn thực phẩm chính của trạm. Cây trồng được trồng trong phòng kính, mỗi loại cây một phòng, độ ẩm, nhiệt độ được điều chỉnh thích hợp cho cây. Khu chăn nuôi, chiếm một phần năm diện tích tầng, chỉ nuôi mỗi gà. Vì hầu hết các loài động vật đều đã tuyệt chủng, chỉ còn lại một số ít loài được con người nuôi dưỡng.

Tầng an toàn cuối cùng, khu vực nhà kho, bệnh viện và khu luyện tập. Nhà kho nằm ngay trước cửa thang bộ, nó chỉ chứa vũ khí, đạn dược. Khu luyện tập cạnh hai bên nhà kho, phòng cấp cứu, phòng bệnh nằm đối điện, phía bên kia của thang bộ.

Nhà kho có tường rào sắt, chỉ để hở ra một khu để giao đồ, trông như cửa hàng súng trong trò chơi điện tử. Ngồi sau quầy là một ông già, khoảng bảy mươi, tuy vậy nhưng ông rất khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc. Dù râu tóc đã bạc phơi, nhưng ông vẫn rất điển trai, các bà nhìn thấy đều mê như điếu đổ.

"Ông Bảy, tụi con đến lấy hàng."

"Oh, hai đứa đợi ông xíu."

Ông bảy, tên thật Trần Phú Cường, công việc của ông là kiểm tra, bảo trí vũ khí. Với đam mê, ông rất hiểu biết về súng ống, bất kể loại nào, được thiết kế, chế tạo bởi quốc gia nào, ông đều biết. Vào trong một lúc, ông mang ra hai khẩu AK-47, không có băng đạn. Cả hai đều đã được thay đổi đôi chút, để thuận tiện cho việc sử dụng.

"AK-47, khẩu súng huyền thoại trong chiến tranh chống Mỹ. Sử dụng đạn 7,92x33mm, băng đạn ba mươi viên, tầm bắn từ 400 đến 500 mét. Tốc độ bắn 600 phát trên phút, có thể tác chiến trong mọi môi trường, lầy lội, ẩm ướt, giá lạnh,... Dù đã hơn trăm năm tuổi nhưng nó vẫn là vũ khí được ưa chuộng nhất..."

"Ông bảy à, ông giản cái này hơn trăm lần rồi đấy."

"Vậy à? Xin lỗi, hồi trẻ ông có đam mê với mấy cái này, hahaha."

Hơn trăm lần giảng giải về vũ khí, Quang phải nhắc nhở ông Bảy làm việc. Tiếp đến ông lấy ra thêm hai chiếc mặt nạ phòng độc, cùng vài miếng lọc khí. Chiếc mặt nạ nhỏ, che nữa mặt dưới, bao gồm mũi, miệng.

"Mặt nạ phòng độc E33, loại che nữa mặt. Có thể sử dụng liên tục trong một tiếng, tùy vào người dùng. Miếng lọc được chế tạo thủ công, tuy vậy nhưng vẫn dùng tốt..."

"Ông bảy..."

"À xin lỗi, thói quen, hahaha."

Cầm lấy trang bị của mình, Quang dùng khẩu súng có kính ngắm chấm đỏ, có tay cầm giảm giật. Dũng thì dùng loại thông thường, không có tay cầm, kính ngắm. Sau khi trang bị đầy đủ, cả hai chào ông Bảy rồi đi đến đối diện. Đối diện thang máy, Kiều vắt chéo chân, ngồi đọc sách trên ghế chờ trước phòng cấp cứu.

"Hai đứa vào ca trực à?"

"Dạ, cô Kiều có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?"

"Nhóc có biết những công việc mà người làm muốn thất nghiệp không?"

Đến thang máy, Dũng bấm nút, Quang thì nhiều chuyện, được vài câu thì cậu lại chuyển chủ đề. Vì đã lâu chưa gặp lại Lộc, Quang có chút tò mò nên muốn hỏi Kiều. Nhưng cô ấy có vẻ không quan tâm lắm về vấn đề đó.

"Gần bốn năm rồi chú Lộc chưa về, cô có tin gì về chú ấy không?"

"Hừm, nó có liên lạc đâu mà biết. Mọi người ai cũng lo lắng, ai cũng nghĩ nó đã chết.

"Cô Kiều là người lo nhất, phải không?"

"Mày nói gì thế, cô làm gì có lo cho thằng cha mày."

Dũng đột nhiên chen vào một câu, khi nghe xong Kiều đỏ mặt, quát lớn. Đúng lúc thang máy đến, cô nhanh chống đuổi hai thằng đi. Trong thang máy, Quang cười toe toét, Dũng mặt không cảm xúc, không nói gì.

"Công nhận, mỗi lần nói đến chú Lộc là cô Kiều luôn vậy, hài thật, hahaha."

"Còn mày, tao tưởng mày thay đổi rồi?"

"Khụ khụ... quen miệng, nên lỡ cười."

Đang cười, Quang ho vài cái rồi trở về vẻ mặt nghiêm túc. Thang máy di chuyển, cả hai đeo mặt nạ, xoay đồng hồ chỉnh thời gian. Xuống tầng khí, nhiệt độ trở lạnh hơn chút. Sau chấn động nhẹ, thang máy kêu "ting" vài cái rồi mở cửa. Bên ngoài khá rộng, có bàn ghế, giường, xe cộ,...

Khu vực rộng lớn, có ba chiếc xe nằm đều hai bên, đầu hướng ra cổng. Thật ra là có bốn, nhưng một chiếc đã đi làm nhiệm vụ, sắp về đến. Kho xe gồm hai chiếc bán tải, một cấp cứu và một chuyên chở hang. Trong gốc là một chiếc hai bánh khác, có vẻ đã không dùng nhiều năm. Bên phải có hai chiếc giường đẩy, dùng khi cấp cứu người bênh. Trước mặt bên trái có một thùng gỗ lớn, bên trong có nhiều băng đạn, đã nạp đầy. Sau thùng đạn có bức tường sắt, trên nó có treo vài cái áo giáp chuyên dụng.

Tất cả xe cộ đều được thay đổi, gắn động cơ chạy bằng nước. Động cơ tương tự như máy phát điện trên tầng, nhưng kích cở nhỏ hơn. Khu vực chuyên sửa chửa, nâng cấp xe ở sau thang máy, nó có đầy đủ thiết bị, dụng cụ cần thiệt

Cửa vừa mở, ngay trước đã người đợi sẵn. Nam giới, tuổi khoảng ba sáu, cao mét bảy, thân hình săn chắc, gương mặt điển trai. Anh bước lại, tay vẫy chào, Quang, Dũng cũng chào lại.

"Yo, đúng giờ đấy."

"Anh Giang, tụi em vào ca."

"Ừ, nhưng mày sao thế, Quang?"

"Em đang thay đổi?"

"Thay đổi? Chẳng biết trò gì, nhưng mà kệ. Lan, giao ca về nghỉ thôi em."

"Kê anh, đợi em xíu."

Một người phụ nữ chạy đến, cô tên Lan, vợ Giang, hai bảy tuổi, cao mét năm sáu, thân hình thon gon, ba vòng trập trùng, tóc cột đuôi gà, gương mặt ưa nhìn. Từ xa chạy đến, ôm giang, vờ như đang hôn anh, trông rất tình cảm. Cảnh tình tứ khiến Quang cay cú chửi trong lòng, Dũng vẫn không cảm xúc.

Trước khi giao ca, hai người phải để lại vài thứ. Trước tiên là đạn, cả hai tháo băng đạn, kéo khóa lên đạn để lấy đạn trong nòng, sau đó nạp nó lại vào băng và trả về thùng chứa đạn. Tiếp đó là áo giáp, họ lấy bằng đạn từ các túi chứa, trả chúng về thùng, và treo áo lên tường.

Xong việc, hai người cầm súng, ôm ấp dắt nhau vào thang máy. Trước mặt tụi nhỏ, Giang đột nhiên tét mạnh vào mông Lan. Lan thét lên một tiếng ngượng ngùng, đánh Giang vài cái. Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Giang như đang nhếch miệng, làm mặt gợi đòn nhìn hai đứa nhọc

"Khỉ thật! Cái ông chú đó trêu tao với mày kìa!"

"Hửm, tưởng mày thay đổi rồi, sao lại sân si?"

"Khụ khụ, tao không có."

Giang rời đi, để lại hai đứa nhóc, đứa thì ghen tị, đứa thì như chưa có gì xảy ra. Bắt đầu công việc, cả hai lấy áo xuống, mặc lên chiếc áo có tên mình. Nó là loại áo tác chiến, có khả năng chống đạn, chuyên dùng của cảnh sát đặc nhiệm, quân đội. Có ba loại màu, đen, nâu và xanh lá, dưới ngực có bốn túi đạn, giúp thay đạn nhanh. Trên vai có dao quân dụng, dùng trong trường hợp khẩn cấp hoặc buộc phải cận chiến.

Dũng lấy một băng đạn từ thùng, lắp vào súng, kéo khóa lên đạn. Tiếp đến lấy thêm bốn băng, để vào túi áo. Hai người hoàn thành việc chuẩn bị, tiếp đó chỉ ngồi canh, thi thoảng đi vài vòng, quan sát bên ngoài. Vài phút sau, có thêm ba người xuống, họ xác nhận giao nhận ca rồi vào vị trí.

Một ca trực khoảng mười tiếng, công việc vô cùng nhàn rỗi, chỉ đi qua lại, nói chuyện, chơi bài, ngồi nằm tùy ý. Việc tuy đơn giản, nhưng điều kiện để làm việc vô cùng khắt khe. Người làm phải đạt nhiều tiêu chuẩn, kỹ năng dùng súng, khả năng phối hợp và đối phó trường hợp.

Một ca trực năm người, ai dày dặn kinh nghiệm nhất sẽ đảm nhận vị trí đội trưởng. Người này sẽ sắp xếp thời gian, chỉ đạo tác chiến, chiến đấu khi cần thiết. Dũng và Quang đã làm việc được ba năm, khả năng của hai rất tốt. Dũng giỏi dùng súng, Quang thì tốt trong việc đối phó trường hợp.

"Chim Sẻ gọi Đại Bàng, chim Sẻ gọi Đại bàng, nghe rõ trả lời, hết."

"Năm bao nhiêu rồi còn chim Sẻ với Đại bàng, hết."

Tiếng nói từ bộ đàm, vừa nghe họ đã biết đội tìm kiếm trở về. Bỏ qua ván bài, tất cả nhanh chóng vào vị trí, chuẩn bị chiến đấu. Nhóm bốn người đứng ngay cổng, trong đó có Dũng và Quang. Đội trưởng thì đứng chổ nút bấm, bên phải cổng, khoảng tám mét. Ở đó có một trụ nhỏ, trên có hai nút đỏ và xanh, dùng đóng mở cổng.

Vào vị trí, đội trưởng xác nhận tất cả thành viên đã sẵn sàng. Vài tiếng "keng két" phát ra, cánh cổng dần dần di chuyển qua hai bên. Vì khá nặng nên nó di chuyển rất chậm, phải mất một hai phút mới mở hết. Khe cổng hé mở, vừa đủ cho một người ra vào, cả nhóm từng người di chuyển ra ngoài. Họ quan sát, tìm kiếm xung quanh, không có kẻ địch, nhóm người thả lỏng đôi chút.

Bên ngoài mọi thứ đều xanh lá, cây cối, dây leo, rong rêu đã mọc khắp mọi nơi. Chúng phủ xanh gần như mọi nơi, nhà cửa, đèn điện, đường sá, xe cộ, không nơi nào không có chúng. Nhiều cây đâm chồi từ dưới lớp gạch, đường nhựa, chúng ngang nhiên, bất chấp phá hủy mọi thứ chỉ để đón được ánh nắng mặt trời. Nhiều trong số chúng bị chặt, vì chặn đường xe hoặc mọc sai vị trí.

Con đường lớn bốn làn xe ngay trước cổng, đường trống trải, không có bất cứ vật cản nào. Hầu hết xe cộ trên đường trước đều đã bị tháo gỡ, dùng vào việc khác. Đường giờ chỉ còn lại ổ gà, ổ voi và các mầm cây đang trồi lên từ dưới lớp nhựa.

Bên kia đường, vài con thú chạy qua, chúng dừng lại nhìn đám người, gầm rú vài cái rồi bỏ đi. Thấy đám thú, nhóm người lập tức chĩa súng, ngắm về phía chúng nhưng không bắn. Bọn quái vừa đi cũng là lúc nhóm tìm kiếm trở về. Tiếng xe hướng từ ngã tư Hòa Lân chạy về, theo đường Thủ Khoa Huân. Chiếc xe bán tải, phía sau có trụ súng máy, trên xe còn chở theo thứ gì đó, nó có màu xanh lá. Chiếc xe chạy đến, quẹo và chạy thẳng vào bên trong trạm.

"Thu hoạch thế nào?"

"Bốn buồng, đủ dùng trong vài tuần. Nhưng phải hai ba bửa nữa mới chín."

Ngay khi xe dùng lại, vài người ngồi sau xe liền nhảy xuống, chạy ra tiếp ứng bên ngoài. Đội trưởng nhóm thám hiểm liền đến ấn nút, cánh cổng lần nữa đi chuyển, đóng lại. Sau đó đội trưởng hai nhóm bắt đầu đối thoại, nói về thu hoạch trong chuyến đi. Trong chuyến đi này họ đã hái được bốn buồng chuối xanh, vẫn chưa chín.

Dũng đi vào trong, cậu bước đến chổ chiếc xe vừa chạy vào. Trước xe hai người đội trưởng đang nói chuyện với nhau, Dũng cất tiếng hỏi đội trưởng đội tìm kiếm. Cậu hỏi thông tin về cha mình, nhưng nhận lại là cái lắc đầu.

"Khoan đã, hình như có ai đó ở ngoài kia!"

Một người nhìn thấy từ xa có một bóng trắng mờ nhạt, anh ta thét lớn thông báo cho mọi người. Không biết đó là ai, một người liên lạc qua bộ đàm để xác nhận, không có hồi đáp, họ chỉ có thể dùng ống nhòm để xác định.

"Là... Là Bạch thể!"

Nghe thấy hai từ "Bạch Thể", cả đám người ngạc nhiên, ngơ ngác. Nhưng lại nhanh chóng vào từ thế chiến đấu, chĩa súng về hướng mục tiêu. Không biết chuyện gì xảy ra, mọi người đột nhiên đau đớn ôm đầu. Dũng cũng vậy, mới đi vài bước thì đầu bổng đau điếng, sau đó nghe thấy âm thanh lạ chói tai.

Chưa đến mười giây, mọi người đều ngã quỵ, ngất xỉu. Vài người nằm ngoài cửa, vài người thì nằm bên trong. Riêng Dũng vẫn còn chút ý thức, cậu choáng váng bước lùi vài sau. Nhưng vẫn không chịu được ảnh hưởng từ những thứ đó, cậu ngã xuống đất, mắt lờ mờ thấy gì đó.

"Nó là..."

Bóng dáng một người cao lớn đứng ngay cổng, cao hơn hai mét, da trắng xám, không mặc gì. Nó từng bước đi đến, nhẹ nhàng, không dao động, âm thanh, cứ như đi không chạm đất. Đứng trước Dũng, một chân quỳ xuống, tay chạm vào đầu cậu, đó cũng là lúc cậu ngất đi.

Tỉnh dậy một nơi xa lạ, Dũng tự hỏi "Đây là đâu, sao mình lại ở đây?". Xung quanh chỉ toàn màu trắng, trên trời, dưới đất mọi nơi đều trắng xóa. Đứng dậy, Dũng đi vài bước, nhưng dù bước kiểu gì cũng có cảm giác như đang đi tại chỗ.

"Lâu rồi không gặp, con đã lớn như này rồi sao?"

Trong cơn hoang mang, bổng có tiếng nói của ai đó. Giọng nói ấm áp, nhỏ nhẹ của một người phụ nữ. Không biết từ đâu đến, cô ấy đột nhiên xuất hiện sau lưng Dũng. Mặt hiền hậu mỉm cười nhìn cậu, như lâu rồi không gặp.

"Cô là ai, ta quen nhau sao?"

"Không những quen, mà lại còn rất thân thiết."

Cô tay chạm nhẹ lên má Dũng, bàn tay ấm áp khiến cậu có cảm giác thân quen. Đứng giữa không gian trắng xóa, người phụ nữ hai tay ôm cậu vào lòng. Dũng không phản kháng, cậu đang cố gắng nhớ lại người này, nhưng mãi không nhớ được.

"Cảm giác này... Rất thân quen, như đã từng gặp ở đâu đó. Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"

"Đúng vậy, đã từ rất lâu về trước. Con không nhớ là vì lúc đó con mới vừa ra đời, con trai của mẹ."

"Mẹ?"

Ngạc nhiên trước câu trả lời, Dũng bổng im lặng, nhắm mắt lại. Cậu tự nhủ "Đây chỉ là mơ, nên mau chóng tỉnh dậy".

"Con không tin sao? Cũng phải thôi, vì mẹ đã mất khi con vừa ra đời. Không có ảnh, không có bất cứ gì để lại cho con."

Dũng không biết nói gì, cậu biết đây là mơ, nhưng gắng mãi mà không tỉnh dậy. Trong lúc đang cố tỉnh dậy, từ đâu một người khác đi tới gõ vào đầu cậu. Dù mơ nhưng cơn đau lại rất thật, cậu mở mắt nhìn người vừa đánh mình.

"Thằng này, mẹ mày đã nói thế mà không tin sao?"

"Ba?"

"Phải, ông già mày đây, nhưng không ngờ lại gặp được con lần nữa."

"Ba, chuyện này là thật sao, đây là mẹ con sao?"

Hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó Hùng mỉm cười gật đầu thừa nhận. Dũng thì vô cùng bất ngờ, cậu lâu nay đã không thể hiện cảm xúc. Nhưng lần này cậu đã bật khóc, lao đến vòng tay cha mẹ, khóc nức nở ôm lấy hai người họ.

"Mẹ xin lỗi, vì không thể chăm sóc được cho con."

"Không sao, con có hai người ba, có mọi người trong trạm, ai cũng rất tốt, ai cũng lo lắng, chăm sóc cho con. Thời gian qua con rất vui, tuy có hơi buồn khi ba mất."

"Hơi buồn sao? Hơi buồn mà mày không cười trong mấy năm nay."

Gia đình tụ họp, Dũng kể về mọi người trong trạm, về khoảng thời gian sau khi Hùng mất. Không biết qua bao lâu, cảm giác như họ đã trò chuyện xuyên suốt một tháng. Nhưng tiệc nào cũng tàn, tụ họp rồi cũng sẽ chia ly.

Mẹ rất vui vì có thể gặp lại con, nhưng đến đây thôi. Nếu như còn ở lại thì sẽ gặp nguy hiểm, con nên tỉnh dậy, cứu mọi người."

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Ừm, ở thế giới thực, con và mọi người đều đang bất tỉnh, cổng thì vẫn mở. Nếu không mau tỉnh dậy thì con và mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm."

Dù không muốn, nhưng Dung vẫn giải thích tình hình bên ngoài. Mọi người đều đang bất tỉnh, bọn quái thú thì đang gầm rú, như đang chuẩn bị tấn công vào trạm.

"Được rồi con trai, đến đây thôi. Ba mẹ đều không muốn xa con, nhưng con phải tỉnh dậy, cứu thằng Quang và mọi người. Và cho ba gửi lời hỏi thăm đến mọi người, và cả ba nuôi của con. Nói với tên đó, mười tám năm trước dám lừa ba, và cảm ơn vì đã lừa ba. Nếu không vì lời nói dối đó, ba có thể bị cạch mặt khi gặp lại mẹ con."

"Ừm, con sẽ nói lại với mọi người, với ba nuôi. Ba, mẹ hẹn gặp lại, có thể sẽ lâu nhưng vẫn sẽ gặp lại."

"Ừ, ít nhất phải tám chục năm nữa, nếu mày mà tới sớm hơn thì coi chừng ba."

"Con trai mẹ, sống tốt nhé."

Trao cho nhau cái ôm cuối cùng, không biết bao lâu nữa sẽ gặp lại nhau. Dũng đứng nhìn hai người dần lùi xa, họ không di chuyển, chỉ đứng một chổ. Khu vực màu trắng, nơi Hùng và Dung đứng, ngày càng xa khỏi Dũng, để lại một khu vực màu đen. Chớp mắt, Dũng tỉnh dậy sau giấc mơ.

Dũng là người tỉnh đầu tiên, loạng choạng đứng lên, bước đến một người đang nằm. Cậu thét lớn, lay chuyển cơ thể, thậm chí đánh vài cái, nhưng anh ta vẫn không tỉnh.

"Dậy đi! Mau dậy đi! Chết tiệt, nếu không ai tỉnh thì phải làm sao? Phải rồi, người bên ngoài ngoài, phải đưa họ vào trong, rồi đóng cổng lại."

Nói là làm, tiến ra ngoài, người đầu tiên nhìn thấy là Quang, cậu ngủ trông rất ngon. Dũng tiến lại gần, thử gọi cậu ta, dù biết có thể không tỉnh nhưng vẫn thử. Dũng thét lớn tên Quang, lay người, tát vài cái thật mạnh vào mặt.

Cảm thấy đau, Quang lờ đờ mở mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ cậu thấy đều mờ nhạt, trước mặt thì Dũng đang la thét cái gì đó, không nghe rõ. Sau vài giây, âm thanh dần rõ hơn, mắt cũng không còn mờ. Lúc này Quang mới thực sự tỉnh, cậu liền bật dậy hỏi chuyện gì xảy ra.

"Đã có chuyện gì!"

"Mọi người đều đã bất tỉnh, tao gọi nhưng chỉ có mày dậy. Tao cần mày giúp đưa người vào trong."

"Chó chết, được rồi, tao hiểu tình hình rồi."

Quang hiểu được tình hình, cậu hỗ trợ Dũng đưa người bất tỉnh vào trong. Bọn họ được xếp sau cổng, tránh tầm nhìn của bọn quái. Bên ngoài nhiều tiếng gầm rú, mỗi lúc một gần, chúng đang đến, loài bốn chân, có ba đuôi và hai râu dài. Biết chúng đang đến, cả hai nhanh chống đưa hai người còn lại vào trong.

"Nhanh lên! Tụi nó đang tới!"

"Tao biết rồi, sao mày không gọi họ dậy!"

"Tao gọi nhiều cách, nhưng không hiệu quả."

"Chết tiệt!"

Vừa đưa người vào, Quang nhanh chống chạy đi ấn nút. Nhưng ấn mấy lần mà vẫn không có gì xảy ra, hết cách Quang phải tìm cách khác để đóng cổng. Cậu chạy đến cổng trái, nắm chặt tay cầm rồi bắt đầu đẩy cổng. Cổng phải đã đóng từ trước, cổng trái hư hỏng gì đó, nên nó đã không đóng lại.

"Chó thật, nó bị cái quái gì vậy! Mày bấm nút khẩn cấp mau, tao sẽ đẩy cổng. Bấm xong, canh cho tao, cứ thấy con nào thì bắn bỏ mẹ nó!"

"Mày không phải nói."

Một cái nút đỏ nằm giữa hai cái thang máy, nó nằm trên nút điều khiển. Cái nút đó, sau khi ấn nó thì ở trên tầng sẽ toàn sẽ phát ra tiếng báo động, khi nghe thấy, người ở trên sẽ chuẩn bị vũ khí và xuống trợ giúp. Dũng nhanh chóng ấn nó, sau đó cầm súng, gạt chốt an toàn, ngắm về phía cổng. Tiếng gầm rú đã ngay bên ngoài, chúng sẽ tiến vào bất cứ lúc nào.

Một con trèo vào từ phía trên cổng, nó leo trèo như một con báo. Dùng móng vuốt bám víu các khe hở, di chuyển trên bề mặt nghiêng, phẳng. Nó nhìn Dũng gầm lên một tiếng, từ từ di chuyển, tiếp cận con mồi. Hai tiếng súng, con thú chưa kịp làm gì đã bị bắn hạ, nó rơi cái bộp xuống đất, ngay cạnh Quang và một người khác.

"Yên tâm, đã có tao ở đây."

Nòng súng bốc khói, phía sau là gương mặt nghiêm túc của Dũng. Từ cổng đến chổ Dũng chỉ khoảng mười mét, tầm nhìn bao trọn cánh cổng. Với khoảng cách này đối với Dũng, hụt là không thể, trừ khi chúng quá đông, khó để theo sát hành động của chúng. Tiếp đó những phát điểm xạ chuẩn xác, cậu vừa bắn vừa thì thầm mấy con số.

"Hai bốn, hai hai, hai mươi..."

"Ahhh!!!"

Bất ngờ tiếng thét lớn phát ra từ một người đàn ông. Anh ta tỉnh dậy trong đau đớn, tiếng thét khiến Dũng chú ý. Không do dự, cậu liền bắn hai phát vào bụng nó. Bị bắn, con thú đau đớn nhả người đàn ông, sau đó nó lãnh thêm hai phát vào đầu.

"Đ** mẹ chúng mày!"

Người đàn ông giận dữ, cầm súng ngắm bọn quái thú, nằm dưới đất, dùng cùi chỏ làm bệ. Có thêm hỏa lực, Dũng bớt một phần gánh nặng, cậu tập trung vào những con có ý định tấn công người bất tỉnh.

Bọn thú mỗi lúc đông hơn, lượng đạn của Dũng không đủ để xử lý tất cả. Trong khi thay đạn, một con vồ đến, nhờ phản ứng nhanh nhẹn, cậu lộn người né qua bên. Sau đó nhanh chóng lắp băng đạn, kéo khóa lên đạn, bắn hai phát vào đầu con thú.

Nhiều tiếng thét cất lên, ngay khi tỉnh dậy thứ họ cầm là súng. Cả khu vực tràn ngập tiếng súng, tiếng thét và tiếng gầm. Đã có nhiều người bị tấn công, vài người không thể đứng, vài người không thể giữ chặt súng. Họ chỉ có thể dùng cẳng tay, chặn trước băng đạn, như thế mới có thể giữ được khẩu súng.

"Sáu, bốn, hai..."

Lần nữa kết thúc lượt đếm, Dũng lấy băng đạn từ trong túi, dùng nó gạt công tắc trước cò. Băng đạn trên súng rơi xuống, cậu lắp băng đang cầm vào, sau đó dùng tay trái, ngược tay kéo khóa lên đạn. Cứ vài phát bắn là một con thú ngã xuống, chẳng mấy chốc xác chúng nằm la liệt khắp nơi.

"Cứu! Dũng cứu tao!"

Tiếng thét lớn gọi tên Dũng, giọng nói quen thuộc. Dũng nhìn ra phía cổng, Quang bị một con thú cắn chân, nó gắng kéo cậu ra ngoài. Nhưng hai tay Quang vẫn đang nắm chặt tay tay cầm cổng. Cậu gắng gượng, không để nó kéo ra ngoài, vì cậu biết nếu bị nó kéo ra ngoài thì chỉ có chết.

Nhờ Quang, Cổng đã hẹp hơn trước, từ hơn hai mét giờ chỉ còn khoảng một mét. Con quái thú nấp sau cửa, chỉ để lộ đầu. Từ vị trí Dũng, khó mà bắn trúng, nếu bắn sẽ có khả năng trúng chân Quang, như thế sẽ rất nguy hiểm. Không còn cách nào khác, để cứu bạn mình, Dũng chỉ có thể đến gần hơn.

Vừa đi vừa bắn những con đang trèo vào, vài con lao đến từ hai bên, Dũng chỉ cuối người né, sau đó bắn hạ. Cứ như vậy, đoạn đường mười mét, mất mười giây, bắn hơn chục con thú. Đến ngay trước con thú đang cắn Quang, Dũng ngắm vào đầu nó, bóp cò. Nhưng không có tiếng súng, nó chỉ kêu "lách cách" hai cái.

"Mẹ nó!"

Súng hết đạn, không còn cách nào khác, Dũng dùng báng súng đập vào đầu nó. Nhưng con thú kiên cường, vẫn không nhả ra. Nhớ đến con dao, Dũng đưa tay lên vai trái, rút con dao. Sau khi đâm nhiều nhát vào đầu, nó cũng đã nhả Quang ra, sau đó chậm rãi nằm xuống.

"Mẹ nó! Đau vãi!"

Quang ngã xuống đất, cậu đau đớn chửi của. Tranh thủ lúc đó, Dũng nắm áo, kéo Quang vào vách, tiếp đó thay bạn mình đóng cổng. Vừa lúc đó, cửa thang máy mở ra, gần hai mươi người từ hai thang máy chạy ra. Ai nấy cũng đều trang bị vũ trang đầy đủ, vừa ra họ liền xả súng vào bọn quái thú. Chỉ trong thoáng chốc, bên trong đã không còn con thú nào còn sống.

Vài người đến chuyển xác quái thú chặn cửa, vài người giúp Dũng đóng cửa. Thoáng chốc cửa đã đóng, Dũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh bạn mình. Kể từ lúc tỉnh dậy, cho đến bây giờ, tất cả diễn ra chưa đến năm phút. Nhưng với nhóm Dũng, nó gần như cả tiếng đồng hồ.

Dũng ngồi dựa vào cổng, nhắm mắt thầm cảm ơn cha mẹ đã giúp mình tỉnh dậy. Nếu không thì người khác và cả bản thân đều thành thức ăn cho bọn quái thú.

"Mau kiểm tra người bị thương!"

Người có chuyên môn lập tức vào việc, họ lấy dụng cụ y tế cạnh thùng đạn. Trong số đó có Kiều, cô ưu tiên người bị thương nặng, người nhẹ hơn băng bó tạm thời. Người bị nặng được đưa lên giường đẩy, sau đó lên phòng cấp cứu ở trên.

Ngày hôm đó, bầu không khí đau thương bao trùm cả trạm. Trong số năm người bị thương, hai người đã hy sinh, để lại mẹ già, con thơ. Vài ngày sau, một lễ tưởng niệm đơn giản diễn ra, hầu hết mọi người tập trung tại tầng sinh hoạt. Trước chiếc tủ hàng chục ngăn, mỗi ngăn là một người hùng.