Một khi tư duy được đả thông, Tiêu Phi lập tức dùng thuật xuyên tường rời khỏi đạo quán.
Y biết trong thành Trường An có một số ao hồ, nơi gần nhất gọi là hồ Huyền Vũ, cách đạo quán chưa đến nửa dặm. Chỉ cần nửa nén nhang là Tiêu Phi đã đến nơi.
Tiêu Phi nhè nhẹ cảm nhận, thuỷ khí tại hồ Huyền Vũ quả nhiên phong hậu hơn trong phòng rất nhiều lần.
Y ngồi dưới gốc cây liễu rũ xuống bờ, nhắm mắt thiền định, vận khởi Hắc Thuỷ Chân Pháp, một tầng sương mỏng từ mặt hồ bay lên, như có linh tính vậy, chui vào cơ thể Tiêu Phi.
Tiêu Phi chưa bao giờ thấy sảng khoái đến vậy, tinh khí của chân thuỷ đang khuấy động trong cơ thể y, tràn ngập tứ chi, xương cốt, như ngâm mình trong làn suối nước trong vắt.
Bốn mươi tám nghìn lỗ chân lông trên toàn thân được thư giãn. Cậu thiếu niên này thầm nghĩ: "Chỉ đơn giản như vậy, là có thể tu luyện một cách dễ dàng rồi. Trước đó ta không nghĩ đến, đúng là ngu xuẩn mà.”
Tiêu Phi cũng không ngờ được, ban sáng tranh đấu với Diêu Khai Sơn, đấu trí đấu lực, giúp y minh ngộ được tầng thứ nhất, cũng đột phá trở ngại của tầng một tu hành.
Đây mới là căn nguyên giúp y tăng cao tu vi, có điều tu luyện ở bên bờ hồ, dù có một ít tác dụng, cũng tuyệt đối không quá rõ ràng.
Cổ nhân vân, Giang Nam tam nguyệt trung, yên vũ khởi không mông.
(*Người xưa nói, tháng ba Giang Nam, yên vũ mông lung)
Mặc dù Trường An không phải Giang Nam, tiết khí này cũng không có mưa phùn. Nhưng sương nước trên mặt hồ Huyền Vũ cuộn lên như một lớp khói mịn, đẹp không sao tả xiết.
Cũng may lúc này hồ Huyền Vũ không có ai, bằng không cảnh tượng tuyệt vời như thơ tranh này, nhất định sẽ khiến các thi nhân học giả trầm trồ khen ngợi, tài tử giai nhân ngâm thơ ca hát.
Tiêu Phi tu luyện được ba bốn canh giờ, thấy trời rạng sáng, thái dương bắt đầu rọi xuống từng sợi nắng mềm, làn sương khói nhẹ như lớp sa mỏng cũng dần dần tiêu tan.
Y tiện tay vỗ vỗ đạo bào, phát hiện y phục trên người nặng thêm ba bốn cân, hoá ra đã bị sương nước làm ướt.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Nếu tu luyện theo phương pháp này, không chừng trong vòng một năm nữa, ta sẽ luyện thành Hắc Thuỷ Chân Pháp tầng thứ nhất.”
Tiêu Phi trong lòng mừng rỡ, cũng không để ý quần áo bị ướt. Y vận động Hắc Thủy Chân Pháp, hơi nước trên y phục lập tức biến thành một làn khói mịn.
Một tiểu bản gánh quán mì hoành thánh đến gần hồ Huyền Vũ bày bán, bởi vì hôm nay hắn thức dậy khá sớm nên xung quanh chưa có lai khách.
Bỗng hắn thấy một thiếu niên mặc đạo bào thi phép bên bờ hồ, luồng yên vũ quanh quẩn bên thân thể, tiên khí mãn mãn như một vị tiên nhân. Hắn hơi giật mình, làm rơi chén bát, thầm nghĩ trong lòng: “Đương kim hoàng đế tổ chức Thuỷ Lục Đại Hội, trong thành xuất hiện rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, không ngờ ngay cả một đạo sĩ trẻ tuổi cũng biết pháp thuật.”
Hắn định đuổi theo Tiêu Phi để cầu hỏi khi nào bản thân mới phát đạt, Tiêu Phi tức thời xuyên tường rời khỏi, hắn thì chạy quá nhanh nên đập thẳng vào tường, trên đầu u một cục bông lớn, ngồi dưới đất rêи ɾỉ, đau đến câm nín.
___
Lam Lê đạo nhân mãi không chịu nói lý do đến Trường An.
Tiêu Phi cũng không muốn gặp Tô Hoàn quá nhiều, cô ấy đặt mọi hy vọng lên người Tiêu Phi, mỗi lần nhìn thấy y là hai mắt rưng rức, y thật sự chịu không nổi, thế là thường xuyên đến hồ Huyền Vũ tu luyện.
Chớp mắt đã trôi qua mười mấy ngày, y tình cờ nghe thấy người qua đường bàn tán xôn xao về Thuỷ Lục Đại Hội. Hoàng đế nhà Lý chiêu mộ tổng cộng một trăm bốn mươi bảy kỳ nhân, vài ngày nữa sẽ tổ chức pháp sự kéo dài tuổi thọ cho mình.
Nghe xong Tiêu Phi cũng không quan tâm lắm, tu hành của y đang ngày một tiến bộ. Hiện tại y không chỉ có thể điều khiển sương mù, mà còn khống chế được dòng thuỷ lưu nhỏ, tùy ý biến hoá trong lòng bàn tay, chân thuỷ tinh khí cũng thâm hậu và phong phú hơn trước kia.
Y sớm đã tinh luyện gần hết các pháp khí mà Diêu Khai Sơn bỏ lại. Mặc dù pháp lực của y khá tầm thường, nhưng bây giờ nắm giữ nhiều tà môn pháp khí, y tin chắc bản thân có năng lực đánh bại tất cả dị sĩ trong Thuỷ Lục Đại Hội.
Những ngày tháng tu hành tuy có hơi bình đạm, nhưng công pháp của y ngày một tiến bộ, vì vậy y không cảm thấy quá nhàm chán.
Hôm nay Tiêu Phi định ra hồ Huyền Vũ tu luyện, nhưng lại bị Lam Lê sư phụ gọi vào phòng.
Bộ dạng đạo sĩ nhếch nhác, khác hẳn với hình tượng bơ phờ trước đây, dường như có một luồng khí mạnh mẽ chạy khắp người ông ta, khiến Tiêu Phi không dám nhiều lời.
Lam Lê đạo nhân bình thản nói: “Vi sư đến Trường An có việc trọng đại, và đêm nay sẽ là mấu chốt. Ngươi tu hành khá siêng năng, nếu đêm nay ngươi có thể thay ta làm tốt việc này, ta sẽ miễn đi cửu trùng khảo nghiệm nhập môn của ngươi. Vốn dĩ đệ tử Bắc Phương Ma Giáo của ta phải vượt qua chín ải này, có rất nhiều thiên tài thiếu nhiên đã trượt mất cơ hội vào đại đạo. Đây là cơ duyên của ngươi, ngươi biết phải làm thế nào rồi đó.”
Tiêu Phi vội vàng gật đầu: "Sư phụ có lệnh, đệ tử không dám chậm chễ.”
Lam Lê đạo nhân đưa chín viên kim đan cho Tiêu Phi: “Đêm nay ngươi hãy canh giữ trong sân, nếu thấy trên trời ẩn chớp vầng quang xanh trắng, ngươi hãy đánh ra toàn bộ số kim đan này. Ta sẽ truyền ngươi pháp quyết thu phát kim đan, buổi sáng ngươi hãy lén học thật kỹ, tránh tối nay lỡ việc.”
Tiêu Phi ghé tai vào để nghe sư phụ truyền thụ pháp quyết.
Y ước chừng chín viên kim đan, không lớn bằng ngón tay, nhỏ giọt nhỏ giọt, trông như hổ phách, như vàng mà không phải vàng, như ngọc mà không phải ngọc, trên đó mơ hồ có mấy tầng phù văn, bên trong như có dòng khói lưu chuyển.
Lam Lê đạo nhân căn dặn: “Chín viên kim đan này là pháp khí được luyện bởi kẻ địch lớn nhất của ta. Uy lực phi thường, ngay cả phàm nhân biết được pháp quyết cũng có thể tùy ý thi triển. Chất liệu này là một mảnh tinh hoa Thất Kim đến từ phương Tây, được hắn luyện hóa hơn trăm năm. Nếu để hắn luyện thêm mấy trăm năm, nói không chừng có thể luyện thành pháp bảo. Nếu ngươi làm tốt việc này, mai sau ta sẽ giao thứ này cho ngươi, tốt hơn là dùng cái đống tà môn pháp khí của Diêu Khai Sơn.”
Ít nhiều gì Tiêu Phi cũng phân biệt được mặt tốt xấu của một món pháp khí.
Chín viên kim đan tràn ngập linh khí, xoay chuyển trong lòng bàn tay, tựa hồ có linh tính. Quả thật, so với các pháp bảo tự khởi linh thức trong truyền thuyết, thì viên đan này chỉ thua kém nó một chút thôi.
Nếu là pháp bảo chân chính, tự sinh ra linh thức, trừ phi được sư phụ truyền thụ hoặc là tự nó lựa chọn chủ nhân, bằng không, người thường tuyệt đối không đoạt được, cho dù pháp lực của họ cao hơn nguyên chủ gấp mười lần, họ cũng chỉ giữ được, chứ không thể sử dụng chúng.
Trừ phi phá vỡ linh thức của pháp bảo, nhưng lúc đó pháp bảo sẽ rơi xuống cấp bậc của pháp khí, không còn linh động như bản gốc.
Trong số các loại pháp khí, pháp khí của Hoà Sơn Đạo chỉ là thứ hạ phẩm. Tuy nó hung ác, nhưng lại dễ dàng đột phá cấm chế. Chỉ cần đoạt về tay, luyện chế một chút là có thể sử dụng ngay.
Chín viên kim đan này đáng lẽ có rất nhiều cấm chế, nhưng tất cả đều bị Lam Lê đạo nhân một một phá vỡ. Bằng không, với pháp lực của Tiêu Phi, y tuyệt đối không thể phá vỡ cấm chế mà nguyên chủ đã hạ xuống.
Bây giờ y chỉ cần làm theo khẩu quyết do Lam Lê đạo nhân truyền dạy, tế luyện thêm đôi chút là có thể tùy ý vận dụng ngay.