Chương 18: Nguyên Thần Hà Vật (2)

Nói đến đây, Lam Lê đạo nhân nhìn qua Tô Hoàn đầy ẩn ý. Nàng vội cúi đầu né tránh, không dám ngước lên.

Tiêu Phi thì chăm chú lắng nghe, những quyển sách thường ngày y đọc như “Vũ Đỉnh Chí”, “Liêu Trai” chỉ để tìm hiểu sự mới lạ, một điểm đạo lý có thể bịa ra mười điểm câu chuyện, nào giống Lam Lê đạo nhân giải thích rõ ràng như vậy.

Lão nói: "Thất Sát Nguyên Thần của Hoà Sơn Đạo là tìm một dị loại có nguyên thọ cực dài. Chẳng hạn như cô gái Tô gia đó, chính là trời sinh dị chủng, bị hắn rút đi hồn phách, còn bản thân thì trở về nguyên hình một con rắn lớn. Sống dưới thể xác của yêu tinh, đương nhiên trường thọ hơn phàm phu tục tử. Có điều, loại tà pháp này thi triển nhiều nhất ba đến bốn lần, sinh mạng vẫn phải đến điểm chấm dứt."

"Vậy tỷ tỷ ta còn cứu được không?"

Nghe đến đây Tô Hoàn thực sự không nhịn được nữa, Lam Lê đạo nhân hì cười một tiếng: "Nếu Diêu Khai Sơn rút hồn phách của tỷ tỷ ngươi, luyện thành pháp khí gì đó, chỉ cần đoạt lại nó, tỷ tỷ ngươi sẽ có cơ hội được đầu thai chuyển thế hoặc là đoạt xá. Nếu hắn tiện tay đánh tan hồn phách, đương nhiên là không còn khả năng trùng sinh."

Lúc này Tiêu Phi mới nhớ, y đã tước đi rất nhiều pháp khí của Diêu Khai Sơn, vội đổ hết ra: "Sư phụ, trong đây có hồn phách của tỷ tỷ Tô Hoàn không?"

Tô Hoàn cảm thấy vẫn còn một tia hy vọng, nàng run rẩy bò đến, cẩn thận phân biệt từng món đồ.

Diêu Khai Sơn khổ luyện năm mươi năm, hắn đã học được bảy trên mười chân truyền của sư phụ Phong Cửu, trong sáu mươi bảy pháp thuật của Hoà Sơn Đạo, hắn đã luyện được năm mươi rồi.

Diêu Khai Sơn đã lấy đi hai ba loại tà pháp không phải hiện vật, còn pháp khí bình sinh tế luyện đã bị Tiêu Phi lấy gần hết.

Tô Hoàn lục lọi tìm kiếm, bỗng thấy một chiếc khăn lụa trắng tuyết, trên đó thêu một hồng y nữ tử, dung mạo tuyệt đẹp, người đó chính là tỷ tỷ cô ấy. Tô Hoàn ôm lấy khăn tay vỡ lệ, quỳ trước mặt Lam Lê đạo nhân, khấu đầu thật mạnh, không một lời thốt ra, nhưng lại tỏ rõ ý cầu khẩn.

Hai ba lần khấu đầu xuống nền đất cứng chắc, vầng trán của Tô Hoàn đã tẩm ra vết máu. Tiểu nữ hài này như thể không biết đau, nhất mực khấu đầu năn nỉ. Tiêu Phi thật không nhẫn tâm, dũng cảm nói giúp nàng: "Sư phụ có pháp lực, thầy hãy giúp tỷ muội họ đi."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lam Lê khẽ xua xua tay, Tô Hoàn cũng chẳng thể khấu đầu nổi nữa. Đạo nhân lôi thôi này hì hì cười: "Chuyện ngươi gây ra thì ngươi tự mà giải quyết. Nếu tu vi của ngươi tiến bộ, luyện Hắc Thủy Chân Pháp vượt qua tầng năm, tự khắc có năng lực giúp nữ hài đó đầu thai chuyển thế."

Tô Hoàn nghe được câu này vội quay qua khấu đầu cho Tiêu Phi.

Y vội đỡ lại nàng, có chút khó nói: "Ta cũng không biết khi nào mới luyện thành Hắc Thủy Chân Pháp, nhưng nếu ta có năng lực, ta nhất định sẽ giúp muội."

Tô Hoàn mừng rơi lệ: "Nếu công tử có thể giải cứu gia tỷ, ta nguyện làm nô làm tỳ, canh giữ động phủ cho huynh."

Tiêu Phi vội lắc tay để tỏ ý không muốn, nhưng Lam Lê đạo nhân lại thay y chấp nhận "Mặc dù Tiêu Phi chưa phải đồ đệ của ta, nhưng hắn cũng có cái thân phận đệ tử ghi danh, ngươi có cơ hội canh giữ động phủ giùm hắn là một cơ duyên rất lớn. Có điều môn quy của ta nghiêm khắc, nếu ngươi làm trái, đừng trách ta xử phạt nghiêm lệ."

Tô Hoàn đại hỷ, vội đáp trả: "Không đâu, không đâu, Tô Hoàn nhất định sẽ phục vụ công tử thoả đáng, tuyệt đối không tam tâm lưỡng ý."

Tiêu Phi vui buồn lẫn lộn, không biết tại sao sư phụ nhất định bắt y giữ lại Tô Hoàn, Tiêu Phi thì không dám nghịch pháp chỉ của lão, thôi đành chấp nhận vậy.

Trong lòng y khá nhiều nỗi cảm thán, thầm nghĩ: "Xem ra con đường tu hành này cũng phân cấp ba sáu chín, pháp lực cao ngươi một đẳng thì nói sao làm vậy, chịu thiệt thòi cũng phải ngàn lần cảm kích. Hai cô nương Mạnh Điền Trúc và Việt Khinh Hàn mà hôm đó ta gặp, không biết sư môn Lệ Giang Kiếm Phái của họ có bộ dạng gì."

Tâm trí của Tiêu Phi bỗng phiêu động, nghĩ đến việc nếu Mạnh Điền Trúc và Việt Khinh Hàn nguyện tiến cử y với Lệ Giang Kiếm Phái, thì lúc này y đã tu hành ra sao rồi.

Nghĩ được một lúc, trán y ướt đẫm mồ hôi, tự nhủ với mình: "Sao ta lại tham lam không đáy, được voi đòi tiên, sư phụ mà biết được sẽ lập tức tống cẳng ta đi chỗ khác."

Lam Lê đạo nhân không để ý đến sự thay đổi sắc mặt của Tiêu Phi, lão đuổi y và Tô Hoàn ra ngoài, rồi lại nhắm mắt thiền định.

___



Tiêu Phi sắp xếp Tô Hoàn đến phòng mình, ngoài ra có thu dọn thêm một căn phòng khác. Đạo quán này cũ kỹ mục nát, nhưng lại có hơn ba mươi gian phòng. Nơi này chỉ có mỗi quán chủ và hai đồ đệ nên có hơi trống trải, không sợ thiếu chỗ ở.

Ngay lúc này Tiêu Phi mới thể nghiệm được cái hay của pháp thuật, dọn một căn phòng ít nhiều gì cũng phải mất nửa ngày. Bây giờ chỉ cần mở chiếc túi Ngũ Âm ra, bụi bặm trong phòng lập tức bị hút sạch sẽ. Cũng không cần quét dọn, dùng thuật vận chuyển là có thể sắp xếp đồ đạc tùy ý muốn, chớp mắt mọi thứ đã xong xuôi.

Hiện giờ Tiêu Phi không muốn ngủ chút nào, y ngồi trên giường, mãi nghĩ đến lời nói của sư phụ, tự nhủ: "Sư phụ nói, Hắc Thủy Chân Pháp là một trong ba mươi sáu chân truyền của Thần Tông Ma Môn, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới cực đại sẽ có thể hoá thân rồng đen, là chính đạo trường sinh, sánh bằng cõi nguyên thần của Huyền Môn Đạo Gia. Chẳng biết bao giờ mới luyện được cảnh giới đó, dựa vào tiến trình hiện tại, e là chết thẳng cẳng ta còn chưa luyện đến tầng ba hay tầng bốn. Chẳng lẽ tư chất của ta không đủ, hoặc là phương pháp tu hành bị sai?"

Ban đầu Tiêu Phi đâu có nghĩ nhiều đến vậy, y nghĩ, chỉ cần Lam Lê đạo nhân chính thức nhận y vào môn hạ, tự khắc sẽ truyền thụ pháp thuật tinh diệu, tiến cảnh sẽ nhanh hơn tình trạng hiện giờ.

Nhưng sau khi giao đấu với Diêu Khai Sơn và Vương Đạo Duyên, Tiêu Phi mới biết Hắc Thủy Chân Pháp trân quý cỡ nào.

"Ngay cả Hắc Thủy Chân Pháp cũng luyện không thành, dù có pháp quyết cao thâm hơn, sư phụ cũng không chịu truyền dạy cho ta. Bình thường ta nghe lời sư phụ, chỉ biết ngày ngày khổ luyện, hôm nay ta nhất định phải suy ngẫm thật kỹ sự huyền diệu của Hắc Thủy Chân Pháp."

Lúc Tiêu Phi đi học, y là một học sinh thông tuệ học một hiểu mười. Nhưng y lại coi tu hành là một việc quá nghiêm trọng, không dám nảy sinh sự nghi hoặc, chỉ biết nghe lời sư phụ, cắm đầu tu luyện.

Mãi đến bây giờ y mới tỉnh ngộ, y tốn hơn một tháng chỉ mới ở mức nhập môn của Hắc Thủy Chân Pháp, không biết khoảng cách đạt đến tầng một còn bao xa. Nếu phải mất hơn chục năm mới luyện thành tâm pháp tầng một, chỉ sợ kiếp này không còn cơ hội tiến thêm một bước.

Tiêu Phi vận khởi Hắc Thủy Chân Pháp, một luồng chân thủy tinh khí quay cuồng trong cơ thể.

Đột nhiên Tiêu Phi nảy sinh kỳ tưởng, thầm đạo: "Hắc Thủy Chân Pháp phải hấp thu thiên địa chân thủy tinh khí, ta đến bên bờ hồ tu luyện chẳng phải tiến bộ nhanh hơn trong phòng sao? Mặc kệ là sông hồ ao biển hay cái giếng, hơi nước cũng dày đặc hơn cơn phòng này gấp mười mấy lần."

Không phải y nghĩ không ra, chỉ là gấp gáp lên đường đến Trường An, lại thận trọng dè dặt, không dám chạy lung tung, nên mới không nghĩ đến phương diện đó thôi.