Chương 28: Lục Nhai

Thanh Khâu thấy trên trời trăng đỏ ẩn động, liền biết có chuyện quan trọng phát sinh.

Nàng thân nhẹ như yến, một bích buộc xong quần áo, lại một bích nhảy ra khỏi tường vây phía sau đường Khổng Tước Minh Vương, chạy như bay về phía suối Nguyệt ngoài thành.

Vừa ra khỏi thành, gió cát khô ráo đánh vào mặt, thân hình Thanh Khâu huyễn hóa, liền hóa thành nguyên mẫu Cửu Vĩ Hồ màu trắng tuyết, nhảy vào trong đêm tối.

Hồ nhảy nhẹ nhàng, một bước trăm trượng. Chỉ qua nửa chén trà, suối Nguyệt thủy quang trong suốt liền xuất hiện ở trước mặt.

Thanh Khâu nhẹ nhàng quen đường, hướng về phía rừng sa mạc ẩn hiện sau làn cát vàng mù sương phía sau suối Nguyệt.

Những bụi cát nông cạn dán sát vào sa mạc mênh mông vô tận, những tảng đá kỳ lạ của rừng sa mạc tựa như mê cung, xuyên qua khe rãnh phức tạp, trước mắt xuất hiện một động phủ màu đen thật lớn mà sâu thẳm.

Xung quanh nơi này trăm dặm không có nhà dân, cực kỳ hẻo lánh.

"Ta trở về." Thanh Khâu lần thứ hai huyễn hóa trở về hình người, sau đó cầm lấy một sợi lông đuôi màu trắng thổi vào trong động phủ.

Một lúc sau, liền thấy trong động phủ sáng lên huỳnh quang mơ hồ, trên qua sa mạc ở một bên cũng dần dần hiện ra tên nơi này —— Quỷ Nguyệt Cảnh.

Bên tai vang lên một trận tiếng xột xoạt, chỉ thấy một thiếu niên tóc nâu mặc quần áo đen trắng một tay cầm đèn, từ trong bóng tối từ từ đi ra, khóe miệng nhếch lên ý cười: "Thanh Khâu tỷ tỷ có thể làm cho người ta dễ tìm chút được không, không biết là đi nơi nào ăn ngon uống sướиɠ, cũng không mang theo ta."

Chỉ thấy thiếu niên này có một bộ ngọc diện (mặt ngọc), mặt mày hoa đào, đôi môi mỏng khẽ động, trên mặt bất cần đời, ngay cả đuôi cáo phía sau cũng không giấu.

Thanh Khâu cũng không cười đùa với hắn: "Sao ngươi lại chờ ở đay? Có chuyện gì với Chủ thượng sao?"

Thiếu niên lại nửa là oán trách nửa là oán giận, nghênh đón nàng đi vào: "Chủ thượng tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ lại đi Nguyệt Thành ăn vụng, cũng không mang theo Đồ Sơn." Hắn nói như đùa, nhẹ nhàng ngửi ngửi: "Là mùi đàn hương, tỷ tỷ nếm thử tư vị tiểu hòa thượng ở đường Khổng Tước Minh Vương kia sao?"

"Ngày thường ngươi đi Nguyệt Thành trêu chọc tiểu nương tử còn ít sao? Cẩn thận ngày nào đó bị người ta bắt được lột da đấy." Thanh Khâu và thiếu niên tự xưng Đồ Sơn này rất quen thuộc, hai người xuyên qua cửa động đen kịt, trước mặt xuất hiện một động phủ sâu thẳm vô tận lung linh gập ghềnh, mơ hồ có thể thấy được hành lang rộng lớn ở xa xa cùng với từng bậc thang hướng xuống.

Đèn ở xa theo thứ tự sáng lên.

Nơi này đúng là một tòa thành ngầm tĩnh mịch bịt kín, dưới hành lang có động sâu không thấy đáy, trong động đường phố đình thất đan xen nhau. Những ngôi nhà được xây dựng bằng đá sáng màu đen san sát nối tiếp nhau, trên không trung có vô số linh hỏa và đom đóm lơ lửng chiếu sáng cả động phủ dưới lòng đất.

Trong tầm mắt, còn có thể thấy được yêu tộc nam nữ và các tu sĩ đều mặc hắc y. Mà điểm cuối cùng của động quật, mơ hồ có thể thấy được một tòa hắc tháp chín tầng sừng sững ở giữa động phủ, tản mát ra ánh sáng trong suốt như trăng.

Hồ yêu tên Đồ Sơn cũng không tức giận, cầm đèn dẫn Thanh Khâu đi về phía tháp chín tầng ở cuối cùng, trong miệng còn trêu chọc: "Đồ Sơn không bằng tỷ tỷ, có tạo hóa hầu hạ Thượng Thần Cơ, nhiều năm như vậy cũng không thể tu được một thành tự. Nếu không phải Dục Hải sụp đổ, Chủ thượng trở về nhân gian, Đồ Sơn sao có thể nhìn thấy tiên dung như Chủ thượng và tỷ tỷ." Nói xong, vừa vặn gật đầu ra hiệu với một nữ tu đi ngang qua. Nữ tu kia bị Đồ Sơn như gió xuân nhìn, thoáng chốc hai má đỏ lên. Đồ Sơn lơ đễnh, tiếp tục đi về phía tòa tháp chín tầng, tiếp tục nói: "Hồ ly tiểu môn tiểu hộ, thấy tiểu nương tử nhân tộc liền cảm thấy mỹ mạo, tự nhiên không bằng tỷ tỷ tầm mắt rộng, có thể nếm thử nguyên dương tăng lữ."

Thanh Khâu thấy hắn nói rất là chế nhạo, làm bộ muốn vặn lỗ tai hắn: "Nếu đã biết, còn trêu ghẹo ta. Ngươi cũng không biết Phong Thiên Tử Kỳ Lân đã từng quản đặc biệt nghiêm khắc, hiện giờ ta cũng chỉ là tuân theo bản tính mà thôi. Đều là hồ ly ngàn năm, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi những thủ đoạn quyến rũ nữ tử bỉ ổi kia, chỉ là dựa vào túi da tốt này của ngươi! Cả ngày tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn, tỷ tỷ ăn thịt ngươi cũng thèm, tỷ tỷ chịu khổ ngươi lại mặc kệ."

Hai người đang nói xong, liền một đường đi tới trước tháp chín tầng.

Tháp này tối đen như mực, đỉnh tháp ẩn hiện ánh trăng. Cả tòa tháp có mùi tanh quanh quẩn, liền biết nơi này có đại năng cư trú, uy áp cực mạnh.

Hai người vừa đến trước cửa, đều thu liễm thần sắc. Hơi chỉnh lại y quan, liền hướng đỉnh tháp mà đi.

Tháp này có thể nhìn ra toàn bộ Quỷ Nguyệt Cảnh, dần dần lên tháp liền có thể thấy rõ toàn bộ động phủ dưới lòng đất. Có khoảng trăm người sống ở đây, nghiễm nhiên là một tòa thành dưới đất. Trong động phủ, luyện kiếm đài hoặc tọa vong đài đều có đầy đủ, so với tông phái như Vạn Kiếm Môn cũng không kém bao nhiêu.

Chỉ trong chốc lát, hai người liền đi tới đỉnh tháp tầng thứ chín, cuối cầu thang là một mặt cửa đen kịt. Những tảng đá đen trên cửa được chạm khắc đồ án cổ xưa và nghiêm ngặt, một con dơi đậu trên lan can cửa đang cúi mặt.

Thanh Khâu hắng giọng: "Lục Nhai Chủ thượng."

Bên trong cũng không có thanh âm, chỉ nghe thấy đại môn nặng nề chậm rãi mở ra.

Trong đỉnh tháp tối tăm là tẩm điện rộng lớn, địa y lông chồn ấm áp trải trên mặt đất, những ngọn đèn lung lay trên tường phát ra ánh sáng mờ ảo, trong không khí tản mát mùi tấm da mèo mỏng manh cổ xưa.

Cuối đại môn ước chừng có ba bậc huyền bệ, vương tọa hợp nhất với vạn thanh bảo kiếm lẳng lặng đứng trên bậc thang.

Nam nhân ở trên kiếm tọa nghiêng nghiêng dựa vào, pháp bào thâm phi tùy ý giao nhau, lộ ra l*иg ngực màu lúa mì.

Ánh mắt hắn giống như hổ phách, hắc mi như quạt ném xuống một mảnh u ám, hai má giống như điêu khắc có góc cạnh rõ ràng, thần sắc lười biếng.

Kiếm ở bên hông hắn, hàn mang lưu chuyển, mùi tanh quanh quẩn.

Lợi khí tru sát thiên địa vạn tiên, vẫn chưa vì chủ nhân nghèo túng mà tối tăm nửa phần.

Trên mặt Thanh Khâu và Đồ Sơn đều im ắng âm u, hai người đều không hề trêu chọc, tiến lên nghe lệnh.

Những năm qua ở chung, Kỳ Lân không thể đắc tội, mà Lục Nhai —— không dám đắc tội.

Mặc dù hôm nay hắn lưu lạc đến đây, mặc cho ngồi ở chỗ đó, vẫn là thân thể hoàn mỹ của chiến thần, uy áp nhϊếp nhân phách, cùng hỉ nộ khiến người ta không cách nào nắm giữ.

Lục Nhai nhìn lướt qua Thanh Khâu: "Vào thành?"

Thanh Khâu hơi nhướng mày: "Đi. Thấy trên trời ẩn có trăng đỏ, biết hôm nay linh khí xung quanh Nguyệt Thành có gì đó khác thường, lập tức trở về."

Đồ Sơn ho khan một tiếng, bẩm báo: "Ta sai hai con hồ tôn tiểu đào, tiểu yêu đi bờ biển ngoài thành xem. Nói là hôm nay nhìn thấy một Côn Chu nấn ná một lúc trên mây ở bờ biển, lúc mặt trăng lên thì rời đi." Nói xong, nghiêm mặt nói: "Côn Chu là thượng cổ thông linh, nếu không phải đại năng không thể khống chế. Chỉ sợ hôm nay có lẽ có cao nhân vào thành."

Thanh Khâu kinh ngạc: "Nhưng ta ở trong thành ngoại trừ trăng đỏ, cũng không thấy bất thường gì khác. Nếu có tiên quan trên Cửu Trọng Thiên xuống, nhất định có thể phát hiện. Nghĩ đến cũng không phải là đại năng giả gì, mà là tu sĩ chưa từng phi thăng mà thôi. Chỉ là..."

Đồ Sơn tiếp lời: "Tuy nhiên, mấy ngày trước lưu tinh ào ào, hôm nay lại có Côn Chu gần bờ. Chỉ sợ Cửu Trọng Thiên cũng sẽ chú ý đến Nguyệt Thành."

Thanh Khâu cảm thấy có chút ngưng trọng: "Lục Nhai Chủ thượng chuẩn bị ứng đối như thế nào, có cần phái tu sĩ đi vào trong thành tìm hiểu không?"

Lục Nhai nghiêng người, mệt mỏi lười biếng ngồi, tựa tiếu phi tiếu: "Ta sẽ đi gặp."

"Nếu thực sự là tiên quan dưới trướng Trường Sinh quân tới tìm chúng ta gây chuyện, chúng ta phải..." Đồ Sơn hỏi.

Thanh Khâu nhíu mày: "Nếu chỉ là một tiên lại, cùng lắm thì ta hóa thân thành nguyên hình, liều chết hợp lực với Chủ thượng đánh một trận, có lẽ có năm phần thắng. Chỉ sợ bản tôn Trường Sinh quân chú ý đến Nguyệt Thành..."

Lục Nhai hơi nghiêng người, mắt vàng từ trong bóng tối bị đèn đuốc mờ mịt chiếu đến có chút nham thiển: "Trường Sinh quân? Tôi cũng sẽ gϊếŧ."

Khi hắn nói một câu này, khóe miệng nhếch lên, lộ ra răng nanh sắc bén.

Bắc Mạc bỗng nhiên vang lên tiếng sấm nổ vang.

Lục Nhai ngẩng đầu nhìn về phía Nam, mái tóc dài màu đỏ thẫm chưa buộc tản ra bốn phía.

Ngàn vạn đám mây đen như thiên quân vạn mã đồng loạt đi tới, một tia chớp tươi sáng chiếu sáng cả Nguyệt Thành như phác họa.

Thanh Khâu kinh hãi nói: "Kiếp vân?"

——————————