Chương 27: Thần thức

Thiền Giám nhất thời hoảng hốt không biết làm sao, lảo đảo đứng lên, quần áo nửa cởi, nhìn Thanh Khâu lại nhìn tượng Khổng Tước Minh Vương đang rũ mắt trên đài, lại nhìn ngoài cửa. Trong một thoáng là ngũ vị trần tạp: "Thanh Khâu cô nương."

Ai ngờ Thanh Khâu hơi ngẩn ra, động tác lại nhanh nhẹn dị thường. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tối đen ngoài cửa, thấy ánh trăng ửng đỏ, sắc mặt biến đổi. Liền chợt khoác quần áo lên, thân hình như mây đẩy cửa sổ hậu viện ra: "Cảm ơn thánh tăng, nô gia đi trước một bước. Nguyện thánh tăng sớm ngộ Bồ Đề, giám đài thanh minh!" Nói xong liền phi thân nhảy lên, nhanh nhẹn trốn vào trong bóng tối.

Thiền Giám sửng sốt.

Ngoài cửa lại vang lên thanh âm: "Thấy nơi này là miếu thờ tế thế, có người không?"

"Có..." Thiền Giám thu hồi thần sắc, không kịp nghĩ kỹ Thanh Khâu cô nương ngày thường điềm đạm đáng thương, mới vừa rồi vì sao lại nhanh như thú từ nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Chỉ hơi chỉnh sửa quần áo: "Tới đây."

Đẩy đại môn nặng nề ra, thấy trong bóng râm dưới tàng cây Bồ Đề trước đường Khổng Tước Minh Vương có ba người đang đứng.

Nam tử áo khoác đỏ cầm đầu có vẻ mặt tản mạn, nói một câu: "Quấy rầy rồi."

Phía sau lại có một nam tử áo đen và một thiếu nữ áo trắng.

Ba người không có làn da ngăm đen giống người Bắc Mạc, trên quần áo còn có vết máu, thoạt nhìn lại có chút chật vật.

Thiền Giám chắp tay hành lễ: "Bần tăng mở cửa trễ, không biết ba vị có gì muốn làm?"

Bệnh Tâm ngửi ngửi, nhíu mày: "Trong miếu Khổng Tước Minh Vương này sao lại một mùi..."

Kỳ Lân mặt không chút thay đổi: "Hồ tao vị."

"Thí chủ?" Thiền Giám không nghe rõ.

Thiên Xu nhìn hai người một cái, trả lễ với Thiền Giám: "Ba người bọn ta là tu sĩ Phù Nam quốc, đi ngang qua nơi này, trên hải cảnh gặp nạn bị thương. Nghe nói Bắc Mạc hưng Phật đạo, cao tăng đều có diệu pháp chữa người chết mọc lại thịt từ xương, không biết có thể cứu giúp một lần?"

Thiền Giám liên tục gật đầu: "Tự nhiên không có lý do không cứu. Ba người mời vào bên trong." Nói xong liền nghênh đón ba người vào.

Bệnh Tâm đi theo phía sau Thiên Xu và Kỳ Lân, bước vào đường Khổng Tước Minh Vương, một đường dò xét.

Nói đến cũng còn có chút sâu xa.

Năm xưa Đại Kim Cang Diệu Khổng Tước Minh Vương tu trì Kim Thân, nàng còn đi xem qua. Trên tay Khổng Tước Minh Vương cầm hoa sen, chính là một đóa cổ xưa nhất trong Dục Hải, nàng từng tự tay tặng cho.

Nghĩ như thế, hiện giờ Khổng Tước Minh Vương ở thế gian hương khói y thịnh, Dục Hải vậy mà lại bị cho một mồi lửa.

... Cửu Trọng Thiên thù này chưa trả, tất nhiên phải phụng trả gấp trăm lần.

Vừa nghĩ, vừa đi vào nội điện.

Bệnh Tâm liếc mắt một cái nhìn thấy bên cạnh bồ đoàn có một chuỗi phật châu ướt sũng rơi xuống, ánh mắt đùa giỡn, tựa tiếu phi tiếu: "Thánh tăng. Tại sao thánh vật lại rơi xuống đất vậy?"

Thiền Giám hoảng hột, vội vàng thu vào tay áo: "Không có gì, không có gì. Không biết ba người bị thương ở đâu?"

Thiên Xu nhìn ống tay áo hắn, cười đáp: "Nội đan ta bị chấn động, tựa như trong khí mạch có ứ máu thành trở ngại, khí huyết không thông."

Thiền Giám vội vàng chuyển đề tài, đáp: "Cái này đơn giản. Nơi này của bần tăng có hoa sen Thanh Tâm Đan, thanh thủy thuận phục, ba ngày liền trừ."

Thiên Xu lại nói: "Bạn ta chính là vị áo đen này, linh khí khô kiệt, bên trong hư không, thân có ngoại thương."

"Mặc dù có chút phiền toái, nhưng cũng có cách." Thiền Giám thật thà đáp: "Ngoại thương đắp linh thảo Nguyệt Thành, ba ngày liền có thể tốt. Về phần thí chủ linh khí khô kiệt, có thể uống linh tuyền trong đường, liền có thể ngày càng giảm bớt." Nói xong liền tìm ra mấy vị linh dược tặng cho họ.

"Cảm ơn." Kỳ Lân gật đầu.

"Còn có vị này." Thiên Xu chỉ vào Bệnh Tâm.

Bệnh Tâm vươn tay phải ra, lắc lắc: "Tay của ta..." Nàng giật giật ngón tay, sửng sốt.

"Nữ thí chủ thế nào?" Thiền Giám cẩn thận nhìn một chút: "Sắc mặt ngài hồng nhuận, thân nhẹ như yến, không giống có thương tích."

Bệnh Tâm nắm chặt đầu ngón tay, cũng không cảm thấy đau đớn: "Giống như là tốt rồi."

Thiên Xu hơi kinh ngạc: "Kính mời thánh tăng xem một chút. Vị này chính là... Ấu muội, ban ngày bị trọng thương, xương tay bị vỡ như bột mịn, miệng phun máu tươi, là không sai."

Thiền Giám không tin, nói một câu: "Đường đột." Liền lấy bao tay màu trắng, thăm dò cổ tay Bệnh Tâm, hơi trầm ngâm: "Chắc hẳn ba vị nhớ nhầm. Vị nữ thí chủ này khí vận trôi chảy, mạch đi kiên định, tuyệt đối không giống như bị trọng thương."

Kỳ Lân nghe được lời này, nheo mắt lại.

Bệnh Tâm ngũ tạng khẽ chuyển, trong lòng tựa như nghĩ tới cái gì đó, chợt cởi bỏ ràng buộc như có điều suy nghĩ.

Thiên Xu khó hiểu ý: "Cái này..."

Bệnh Tâm lại mở miệng ngắt lời: "Nếu không có việc gì, liền quấy rầy. Ba người chúng ta muốn ra khỏi thành đi về suối Nguyệt, kính xin thánh tăng chỉ rõ phương hướng."

"Vì sao phải đi chỗ tà tu tà ác như thế?" Thiền Giám muốn ngăn trở: "Nghe nói có Đọa Thiên Ác Thần ở chỗ luyện ngục kia, vô cùng nguy hiểm."

"Là đi tìm người." Thiên Xu trả lời: "Tất nhiên là không đi không được. Xin thánh tăng chỉ điểm."

Thiền Giám hơi do dự, vẫn chỉ về phía Bắc Tinh: "Ra khỏi thành đi về phía đầu kia, các vị cẩn thận. Nghe đồn dọc đường có yêu hồ tinh ma, cẩn thận đừng bị mê hoặc..." Lúc hắn chỉ cũng ngẩn người.

Đó là phương hướng Thanh Khâu chạy đi.

"Đa tạ." Bệnh Tâm cáo từ.

Ba người ra khỏi đường Khổng Tước Minh Vương, bóng đêm tối đen dày đặc, đành phải đi đến chỗ chợ trong thành tìm một quán rượu đặt chân trước.

Tâm sự Bệnh Tâm nặng nề.

Trận chiến với Doanh Ngư trên biển bị thương không nhẹ, tiếng xương tay vỡ vụn vẫn còn bên tai. Nhưng mà chỉ mới nửa ngày, lại hoàn toàn tốt.

Hiện giờ thân thể mình là Trúc Cơ, vốn đã vừa chạm liền tổn hại.

Kỳ Lân tạo hóa Phân Thần, linh khí vẫn chưa khôi phục, thân thể ngoại thương cũng chưa khỏi hẳn. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, còn có thể thắng được hắn sao?

Năm đó... Năm đó thần cốt bị phong, thân thể bị hủy, cho dù có Lục Nhai, Kỳ Lân và A Âm liều chết che chở, vẫn lưu lại thần thức.

Chờ đã, chờ đã.

Bệnh Tâm bỗng nhiên ý thức được cái gì, linh tê đại động.

Bản lĩnh của Trường Sinh quân, nàng rõ ràng nhất.

Nếu không phải bị lừa uống xuống Độ Ách Tuyền, nếu hai người bọn họ thật sự động thủ, chính là thiên băng địa diệt, cũng là chia năm năm. Nhưng nếu lúc nàng toàn thịnh, Kỳ Lân Lục Nhai và A Âm, muốn cướp đồ từ trên tay nàng, mặc dù hợp lực cũng không phải chuyện dễ dàng.

Rốt cuộc là bởi vì ba người bọn họ liều mạng che chở, mới lưu lại được thần thức của mình dưới tay Trường Sinh quân để lại ở thế gian.

Hay là luồng thần thức này chính là chính nàng, Trường Sinh quân căn bản không cách nào tiêu diệt?

Nếu thần thức không sống bất tử bất diệt, tồn tại vĩnh hằng. Hôm nay thân thể đã đúc lại, luồng thần thức kia rốt cuộc đang ở nơi nào.

"Nguồn gốc" và "thần cách" của nàng, có thể bễ nghễ thiên hạ vượt qua thời gian viễn cổ, hiện tại đang ngủ say ở nơi nào đây.

Trong cơ thể luyện khí này?

Bệnh Tâm cúi đầu nhìn tay mình, thân thể mới này, lại từ đâu tới.

Hay là như sư huynh Tạ Thanh ở Vạn Kiếm Sơn nói, là Thiên Hư tử nhặt được mình từ bờ biển.

Đầu nàng vô cùng đau đớn.

Kỳ Lân ngăn bả vai nàng lại: "Làm sao vậy."

Thiên Xu cũng dừng bước.

Bệnh Tâm nhiều lần quan sát bàn tay phải đã tốt của mình, trong lòng nghi ngờ khắp nơi.

Đại chiến với Doanh Ngư trên biển, nàng đích thật là bị thương. Lúc ấy đau đớn vạn lần, lúc nàng nhịn đau giơ tay lên vết máu trên khóe miệng, rõ ràng có thể cảm giác được cơn đau thấu xương. Từ đã... Lay vết máu ở khóe miệng?

Chẳng lẽ?

Thiên Xu lo lắng nhìn nàng, mu bàn tay dán lên trán nàng: "Không thoải mái?"

"Tiểu sư thúc, ta xem kiếm của ngươi." Bệnh Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc quỷ dị, huyền cơ nói không nên lời.

"Kiếm?" Thiên Xu lấy ra Kim Kiếm bên hông, có chút khó hiểu.

"Ra khỏi vỏ." Bệnh Tâm nói, ngữ khí không cho phép chối.

Thiên Xu thấy thần sắc nàng kiên định, ngón cái đẩy vỏ kiếm ra, lộ ra một đoạn lưỡi kiếm kim mang không ngừng: "Làm sao vậy?"

Bệnh Tâm bỗng nhiên đẩy Kỳ Lân phía sau ra, phi thân đυ.ng phải! Cổ trắng như tuyết xông lên trên lưỡi Kim Kiếm sắc bén!

Máu tươi nhất thời đổ xuống như trút, Kim Kiếm là linh khí tu luyện của Thiên Xu, sắc bén vô cùng!

Hào quang trong mắt Bệnh Tâm trong nháy mắt ảm đạm, mùi tanh tứ tán, thoáng chốc tựa như một tượng bùn không có sinh mệnh, nặng nề ngã trên mặt đất.

Trên bầu trời cả Nguyệt Thành, trong chốc chốc có lôi đình ẩn động, mây đen tan tác mà đến ——