Phù Nam quốc khí hậu thích hợp, Lý Thành cực kỳ náo nhiệt, qua lại quán rượu, cửa hàng du khách như dệt, nhộn nhịp qua lại như lá rơi bay.
Lý Thành rất giàu lụa, lưu ly, dân phong khai hóa, là trọng trấn Phù Nam. Dọc đường đủ loại thức ăn rao hàng khiến Bệnh Tâm không kịp nhìn, lúc này đang tay trái một chuỗi kẹo, tay phải một cái bánh gạo, đi theo Thiên Xu đi dạo loạn.
Thiên Xu đặt một gian sương phòng khách điếm Vân Khởi trên đường Lâm Phong ở trung tâm thành, lại phân phó tiểu nhị đưa hai bộ quần áo mỏng manh.
"Tiểu sư thúc muốn đi địa phương nào, sao còn muốn thay xiêm y?" Bệnh Tâm liếʍ liếʍ ngón tay, phía trên còn dính chút kẹo đường.
Thiên Xu ôm nàng lên, di chuyển lên giường, lại dùng Tị Thính phù (tránh nghe) phong tỏa năm bên bốn phía: "Ngoài Lý Thành có một câu hoa thuyền hoa (kỹ viện), tên là Tiểu Dao Trì, cũng có một chút sinh ý linh bảo đi lại. Ta nghe được tin tức, đêm nay trong vật đấu giá của Tiểu Dao Trì có một Định Phong Châu." Hắn đưa tay gạt đi vụn đường trên khóe miệng Bệnh Tâm, có chút ý tứ sủng nịch: "Muốn đi phía Bắc Mạc Châu, chúng ta phải đi bằng đường biển. Ngoại trừ Thiên Tụ Đảo Quyển ngày đó sư phụ ngươi đưa có thể hóa thành thuyền hành ra, còn cần Định Phong Châu để bảo đảm hành trình an bình."
Bệnh Tâm tràn đầy ý cười: "Trên biển thì có gì không yên ổn chứ?"
"Nghe nói trải dài trên biển có một vòng xoáy khổng lồ, yêu quái tụ tập." Trong lời nói của Thiên Xu có chút lo lắng, thanh âm lại mang theo ý cười, làm cho người ta rất an tâm: "Nghe nói là đã lâu trước khi Thượng Thần Cơ của Dục Hải tức giận từng để lại một Kim Xà tiên (tiên = roi) ở biển, bởi vậy linh khí trong biển vạn năm chưa diệt, dần dần thành sào huyệt yêu dị."
"Có chuyện này sao?" Bệnh Tâm không nhớ rõ.
"Chuyện truyền thuyết nghe sai đồn bậy, Dục Hải, Cửu Trọng Thiên trên trời, cũng không có ai thật sự gặp qua." Thiên Xu cười khẽ: "Chuyện như vậy, vẫn là phải hỏi những đại năng kia."
Bệnh Tâm sống quá lâu. Chuyện mười vạn năm trước, nàng có lẽ đã quên. Đại khái là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, hoặc là ném đi cái quái gì đó... đúng không.
Nói về roi, nàng dường như nhớ.
Đúng là từng có một cây roi, rất là tiện tay. Ban đầu ti chưởng Lôi Điện chính là Kim Quang Nguyên Quân, về sau tiên số hầu như không còn, mới do Lôi Đình Thiên Quân hiện giờ tiếp quản.
Kim Quang Nguyên Quân tên thật là Bội Nương, là một vị nữ thần quân táp khí, Bệnh Tâm tự mình chọn nàng làm tiên quan. Lúc tiên thuật của nàng hầu như không còn, có để lại xương sống Lôi Thần của mình, dâng tặng cho Bệnh Tâm làm một cây Kim Xà tiên. Trường tiên vung lên có thể gọi sấm sét thiên địa, vung hai lần vạn vật thức tỉnh, vung ba lần phong vân thần chỉ đều nghe hiệu lệnh.
Bệnh Tâm từng rất quý trọng, vật bất ly thân. Sau đó --─
Sau đó có cãi nhau với Kỳ Lân.
Đúng rồi, nàng nhớ rồi, cãi nhau thật lớn một trận, nguyên nhân cũng chỉ là bởi vì một chuyện nhỏ là tranh chấp có nên đến thế gian chơi hay không.
Chư thần Dục Hải đều biết, tứ phương vũ trụ khép lại cùng một chỗ, cũng chỉ có mình Phong Thiên Tử Kỳ Lân đại nhân dám cãi nhau với Thần Cơ. Kỳ Lân không cho phép nàng giày vò, nàng còn náo loạn. Hắn xưa nay cường thế lạnh như băng, Bệnh Tâm nhất thời nổi lên tính tình, tức giận quất Kỳ Lân một roi. Đây chính là một roi của thượng cổ trụ thần xuyên qua cột sống của Lôi Thần, chặt đứt tu vi năm vạn năm tạo hóa của Kỳ Lân.
Trấn chưởng thường tự ở Dục Hải, thủ thần trước điện Thần Cơ, Âm Ti Bắc Đế Đại Minh Vương, tứ phương yêu thú quỷ mị chi chủ —— Phong Thiên Tử Kỳ Lân, bị Thần Cơ đánh. Quả nhiên là chuyện lớn như sập trời.
Toàn bộ Dục Hải loạn thành một đoàn, các loại tin đồn ví dụ như "Kỳ Lân đại nhân thất sủng" hoặc "Thượng Thần Cơ nhập ma" xuất hiện không ngớt. Mọi người hoảng sợ không chịu nổi, cũng chỉ có mình chiến thần Lục Nhai là có tâm tình tốt.
Cuối cùng Bệnh Tâm vẫn là hối hận. Cho dù một roi kia đánh vào người mình, cũng tốt hơn là hắn không kêu không lên tiếng nhịn xuống. Nhất thời liền hạ mặt mũi, ôn tồn đi nhận mình không phải, còn bồi thường thân thể tự cởi thắt lưng đến dỗ dành, hắn còn không cảm kích. Gương mặt góc cạnh rõ ràng đã gầy gò tái nhợt, lại còn lạnh lùng trách cứ nàng: "Thần Cơ vô thượng thần thông, lại tùy theo tính tình mà càn quấy, thật sự nên phạt!"
Lúc hắn tức giận vạn quỷ run rẩy, thiên hạ yêu dị đều muốn phát run. Uy áp bễ nghễ thiên hạ và bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ, làm cho nàng động tâm nhất.
Chuyện kia náo loạn rất lâu, lúc nàng ném roi đi dỗ dành hắn, xung quanh loạn một đoàn. Về sau mặc dù là chuyện cơn gió thổi qua, roi lôi đình của Kim Quang Nguyên Quân, cũng là bỏ lại ở biển phàm lúc đó.
Không nghĩ nghiệt đã từng làm ra, hôm nay còn phải đến trả.
Thiên Xu dắt Bệnh Tâm đến, mặc cho nàng một bộ xiêm y: "Khoác lên, đi thôi."
Đó là một chiếc áo choàng tay áo dài màu đỏ tươi, nhẹ nhàng như vũ. Bệnh Tâm vuốt vuốt tọc, theo Thiên Xu một đường đi về phía câu lan thuyền hoa bên ngoài Lý Thành.
Tiểu Dao Trì đúng là bắt kịp được cái tên này. Hồ nước gợn sóng dập dờn, vào ban đêm hoa đăng mới lên, một chiếc thuyền hoa có chừng bốn tầng viết dừng lại ở bờ cảng pháo hoa mười dặm, nơi này cả con đường cũng hương phấn (phấn son) như dệt. Dọc đường có nữ tử xinh đẹp ăn mặc đơn bạc nũng nịu mời chào ân khách, cũng có nam tử tuấn tú chờ đợi người có duyên.
Thiên Xu mặc một thân trang phục lãng khách, rất có thái độ phóng cuồng (điên cuồng buông thả), bộ dáng Bệnh Tâm xinh đẹp, dung mạo mười tám, nhắm mắt theo sau, ngược lại giống như một diễm tỳ.
Phù Nam khai hóa (sông tan băng), giang hồ lãng khách tu tiên, bên cạnh dẫn theo lô đỉnh hoặc sàng (giường) nô cũng không hiếm thấy, bởi vậy cũng không có người để ý bọn họ.
Thời gian ánh trăng treo trên đầu cành, hai người đi đến cảng.
Một chiếc thuyền dài hơn hai mươi trượng, hai tiểu diễm nô cầm đèn ở cửa mặc ngoại sam mỏng như cánh ve, mắt hạnh môi đỏ, mơ hồ có thể thấy được dáng người linh lung non nớt bên trong. Vừa mở miệng, thanh âm nhu nhu: "Xin hỏi đại danh tiên sinh."
Thiên Xu chắp tay mà đứng, cằm khẽ nhếch lên, tựa hồ cực kỳ quen thuộc: "Úy Trì thị Đông Huyền châu." Nói xong để lộ ra một miếng danh bài màu xanh biếc từ cổ tay áo.
Sắc mặt hai tiểu diễm nô kia cực kỳ cung kính, liên tục hành lễ: "Không biết khách quý của tộc Uất Trì thị ở xa tới, mau mời vào."
Uất Trì thị? Mi tâm Bệnh Tâm hơi nhíu lại.
Lúc trước khi ở trong phòng sư huynh Tạ Thanh lật xem qua mấy quyển sách du ký, còn nhớ rõ chút lẻ tẻ. Thế gian có 4 châu Đông Huyền, Tây Minh, Phù Nam, Bắc Mạc, trong đó Uất Trì gia chính là thị tộc tu tiên cực kỳ nổi danh ở Đông Huyền đại lục, từng có một vị phi thăng làm tiên quan ở Cửu Trọng Thiên mà lâu ngày nổi danh, Uất Trì tộc cũng trường thịnh không suy. Bệnh Tâm theo Thiên Xu một đường đi lên thuyền hoa, tiện tay vén màn lụa lên, nhẹ giọng hỏi: "Trước khi tiểu sư thúc vào tiên môn, là người Uất Trì thị? A... Uất Trì Thiên Xu? Chính là cái tên này sao?"
Thiên Xu cũng không trả lời nàng, mặt mày như có suy nghĩ, cũng không phủ nhận: "Trước khi vào tiên môn, ai cũng từng có họ." Lại nghiêng đầu nhếch khóe miệng: "Hà tất phải thường xuyên truy quá khứ, ta là sư thúc ngươi là được rồi, biết chưa?"
Đã xuất thân từ vọng tộc tu tiên, không ở lại Đông Huyền tu luyện trong tộc, lại vào Vạn Kiếm Môn ở Lý Thành Phù Nam quốc xa xôi, hiện giờ còn phản môn mà đi, đi tới Bắc Mạc cầu đạo.
Có lẽ điều này có liên quan đến "trả thù" mà hắn nói.
Bệnh Tâm thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng không truy vấn, chỉ cười khanh khách ôm lấy cánh tay Thiên Xu, dọc theo hành lang cùng hắn đi về phía trung tâm thuyền.
Đang chọn một khoang có màn che, chợt thấy một bóng dáng lảo đảo xông tới. Tập trung nhìn, là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu chàm, một thân hương hoa tửu khí, đυ.ng Bệnh Tâm nghiêng một cái.
Nam tử kia thấy trước mặt có một mảng đỏ tươi mỏng manh, là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, mắt sáng lóng lánh, môi đỏ răng nanh, cả người thơm ngát nói không nên lời. Hắn chỉ coi nàng như là kỹ nữ diễm nô phụng dưỡng người khác, đưa tay muốn dắt: "Tiểu nương tử đi đâu, đến uống một chén được không?"
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thiên Xu phất tay áo lên. Trong tay áo tu sĩ Nguyên Anh có một đạo kiếm khí hơi hiện ra ánh sáng bạc, sắc bén vạn trạng. Chỉ thấy nam tử lỗ mãng kia bị đánh bay đi, miệng phụt máu bắn tung tóe, giày võ dưới chân trượt một đường trên sàn tàu, thẳng tắp rơi xuống dưới mạn thuyền ──
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau lưng lãng tử đăng đồ mặc trường bào màu chàm kia nổi lên một mảnh sương mù màu đen, một cỗ lực lượng không biết từ đâu tới đυ.ng vào kiếm khí của Thiên Xu. Trong nháy mắt, toàn bộ Tiểu Dao Trì trăm mẫu nổi lên một tầng sóng nước. Tiếng nước vù vù, chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, kiếm khí của Thiên Xu lại bị ngăn cản tiêu tán trong hư không, dư chấn vẫn còn.
Bụng nam tử lỗ mãng kia chịu lực, cả người thoát lực, quỳ gối ở một bên lan can, không ngừng nôn ra máu.
Mà khi sương đen tản đi, chỉ thấy sau lưng nam tử có bảy tám người cũng mặc trường bào cùng màu, vây quanh một nam tử tóc đen, dáng người cao lớn thon dài.