Chương 10: Kỳ Lân

Ánh mắt nam tử mặc áo choàng đen kia lạnh lùng, nhan sắc đao bổ búa chặt không thể bắt bẻ. Nhưng thấy hắn thái dương sắc bén, đôi môi mỏng, làn da lại gần như trắng nõn bệnh trạng. Một đôi mắt đen hẹp dài khẽ nhíu, dưới mắt có một nốt ruồi đen cực kỳ vi diệu, làm cho uy nghiêm lạnh lùng cả người mơ hồ giảm đi hai phần, lại hiện ra một tia thâm thúy nhϊếp nhân phách.

Hắn tuấn mỹ đến mức có chút nham thiển lại thần thánh, làm cho người ta không dám nhìn gần.

Bệnh Tâm nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới mắt nam nhân, chỉ cảm thấy máu chảy khắp người đều khϊếp sợ đông cứng lại.

Thiên Xu cho rằng nàng bị dọa sợ, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhìn về phía đám người kia.

Nam tử áo choàng đen hơi gật đầu, nhìn thoáng qua nam nhân đang chảy máu trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Thiên Xu, nói: "Làm đạo hữu hoảng sợ. Kẻ hèn quản giáo đệ tử không nghiêm, nhất định nghiêm trị không tha."

Nam tử hộc máu kia nghe được lời này, cả người chấn động, cũng bất chấp thân thể, chỉ nằm bên cạnh giày nam nhân áo choàng đen ầm ầm đập đầu: "Sư tôn thứ tội! Là ta uống rượu nhất thời hoang đường phạm phải sai lầm lớn, cầu sư tôn tha mạng! Sư tôn tha mạng..."

Một bên cạnh lại có một vị nữ tử áo tím đi lên, ôn nhu khuyên nhủ: "Kỳ Lân sư huynh, dù sao Tiểu Lục cũng không đυ.ng được vào nữ tử kia, coi như xong đi!"

Bệnh Tâm hơi lắc đầu, vẻ mặt trấn tĩnh, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người đυ.ng vào nhau.

Là hắn.

Chắc chắn là hắn!

Dù có tìm khắp thiên địa này, cũng không ai có ánh mắt như vậy!

Ba mươi năm trước, hắn tản hết máu Kỳ Lân toàn thân, tế không biết bao nhiêu oán linh ngạ quỷ, bảo vệ ngọn thần đăng cuối cùng của nàng đang chớp tắt ở trong Dục Hải sụp đổ. Kỳ Lân đạp quỷ tạo thiên địa dị tượng, Cửu Trọng Thiên mây đen bao phủ, núi lửa giáng xuống nhân gian giống như luyện ngục. Cho dù là Trường Sinh quân cũng không cản trở được!

Rõ ràng là - rõ ràng là khi đó Thiếu Tư Kiếm thừa dịp huyết mạch của hắn rút hết, sức cùng lực kiệt, thừa dịp loạn dùng một kiếm đóng hắn trên phong thần trụ trước điện, đâm xuyên qua!

Cả thể xác và tinh thần của hắn đều bảo vệ thần thức Bệnh Tâm, không phân tâm được. Nguyên thần đột nhiên bị chém, rút thành hình kỳ lân, thân thể tán thành bột mịn, biến mất trong hư không, hồn phi phách tán!

Bệnh Tâm liếc mắt nhìn nam nhân áo choàng đen kia một cái, trong lòng có một đợt tình cảm không giải thích được mãnh liệt dâng lên, bốc lên không thôi ở trong đan điền. Thân thể khó có thể thừa nhận, đột nhiên nôn ra một ngụm máu đen.

Thiên Xu liền vội vàng đỡ lấy nàng.

Trong đầu Bệnh Tâm một mảnh đen tối —— hắn chưa chết.

Nữ tử áo tím kinh hãi nhảy dựng, cất cao giọng: "Đệ tử trong lâu ta mặc dù có đường đột, cũng đã nhận sai. Rõ ràng không chạm vào ngươi, ngươi làm bộ dáng muốn chết muốn sống này cho ai xem?"

Bệnh Tâm cũng không để ý tới nàng, đẩy tay Thiên Xu ra, tiến về phía trước hai bước, nhìn về phía ánh mắt nam nhân áo choàng đen: "Một kiếm kia, còn đau sao?"

Tay đỡ nàng của Thiên Xu trống rỗng, mềm mại thoáng qua lòng bàn tay, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Bệnh Tâm thẳng tiến không lùi, hơi kinh ngạc.

Nàng giống như đột nhiên không thuộc về hắn nữa. Cũng không thuộc về bất cứ kẻ nào.

Nữ tử áo tím sẵng giọng: "Cô nương sợ là nhận nhầm người rồi? Chúng ta là Tư Tinh Lâu cũng không phải thứ mà tạp ngư nào cũng có thể trèo lên, trước mặt ngươi chính là đệ nhất mật tu Kinh đô, tu sĩ Phân Thần kỳ trẻ tuổi nhất Phù Nam."

Con ngươi nam tử áo choàng đen đối nhìn về phía Bệnh Tâm, dường như lộ ra một tia hoang mang, trong nháy mắt liền bị uy áp lạnh lùng thay thế: "Nguyễn Nguyễn, không được vô lễ." Hắn hơi nghiêng đầu: "Tại hạ là Kỳ Lân thay mặt chưởng môn Tư Tinh Lâu. Đệ tử trong lâu nếu có đắc tội, tất sẽ nghiêm trị. Các hạ là?"

... Hắn không nhớ rõ nàng.

Hắn không nhớ rõ nàng sao? Năm đó hắn lấy gϊếŧ nhập đạo, dẫn bát bộ dạ xoa của Phong Đô, khi ngàn vạn quỷ chúng tỏ lòng trung thành hôn làn váy nàng, khi hắn cai quản sự vụ Dục Hải ti chưởng nợ nghiệt vì nàng, khi hắn nghĩa chính nghiêm trang cấm giới giáo huấn nàng, cùng nàng ngày đêm triền miên, liều chết dây dưa cùng dục cùng hồn... Hắn đều không nhớ!

Hắn cũng chưa từng thân mật gọi tên nữ nhân khác, cho dù Cửu Vĩ Thanh Khâu phong tình vạn chủng quyến rũ hắn, hắn cũng chỉ gật đầu xa cách trả lời một câu: "Nữ quân xin đứng lên."

Bây giờ, hắn gọi nữ nhân khác là Nguyễn Nguyễn, nhưng lại quên mất lúc hắn động tình, liên túc gọi tục danh của nàng!

Cơn thịnh nộ rút đi, là sự mất mát cảnh tỉnh.

Bệnh Tâm chỉ cảm thấy ngực trống rỗng, giống như góc nào đó trống rỗng, hốc mắt không nhịn được chua xót.

Lại cảm thấy trên tay hơi ấm áp.

Là Thiên Xu tiến lên một bước, cầm tay nàng. Thanh âm rất nhẹ, cười đến càn rỡ mà lười biếng, lại rất có lực. Hắn nói: "Đừng sợ." Sau đó hướng về mấy người phía trước, hắn cất cao giọng đáp: "Uất Trì thế gia Đông Huyền châu, tông chủ đời chín —— Uất Trì Thiên Xu."

Khi hắn nói lời này, thân hình hiên ngang vai lưng rộng lớn. Về tính nết và tư thái của hắn, thoáng cái đều có chút đáp án mơ hồ.

Kỳ Lân chắp tay.

Thiên Xu đáp lễ: "Tư Tinh Lâu xử trí đệ tử như thế nào, cũng không liên quan gì đến ta, hắn ăn một đạo kiếm khí của ta, cũng coi như gieo gió gặt bão. Chỉ hy vọng Kỳ Lân chưởng môn nói là làm."

"Đương nhiên."

Thiên Xu cũng không dây dưa, dắt Bệnh Tâm rời đi, bàn tay nhỏ bé mềm mại, lại lạnh đến lợi hại.

Bệnh Tâm đi theo Thiên Xu một đường đến phòng khách ở trung tâm thuyền hoa, trong lòng buồn bực đến đau đớn.

"Gϊếŧ hắn?" Thiên Xu lau vết máu trên khóe miệng nàng, đưa nàng vào một gian sương phòng có màn che mỏng ở góc Đông Nam của phòng khách rộng rãi, cười hỏi.

Nơi này phong cảnh tuyệt hảo, có thể nhìn thấy kỹ nữ uyển chuyển nhảy múa trên bậc thang trong phòng khách, còn có thể nhìn toàn bộ sảnh đường.

Toàn bộ phòng khách vô cùng rộng rãi, trang trí tinh xảo, trên tường vẽ âm dương hợp và mười tám thức bích họa cực kỳ diễm lệ, nơi da^ʍ mỹ lại vận bút tỉ mỉ, rõ ràng rành mạch. Trong thuyền hoa tiếng người qua lại ồn ào, nhìn thấy ba mặt đều có hơn mười gian sương phòng nhỏ nửa che chắn có thể nhìn thấy sân khấu hoa trì ở trung tâm. Mặt khác lại có gần trăm tán tọa (chỗ ngồi), đúng là một chỗ đến tốt cho thanh sắc (múa hát và sắc đẹp) khuyển mã (chó ngựa), không thua bao nhiêu so với những Hồng lâu câu lan kia.

Trong tầm mắt, sau màn che lụa mỏng, tân khách ngồi đầy trong sương phòng, có nhiều người tu đạo, thương thân phú hào hoặc là nam tử quý tộc, ôm diễm nô quần áo đơn bạc tùy ý trêu đùa, cũng có nam quan tuấn tú mỉm cười làm bạn với nữ khách.

Bệnh Tâm phục hồi lại tinh thần, đối diện với ý cười còn chưa đến đáy mắt của Thiên Xu: "Gϊếŧ ai?"

"Đăng đồ tử kia." Thiên Xu dắt nàng ngồi xuống, đút cho nàng một chén trà.

Bệnh Tâm lắc đầu: "Không phải chuyện đó."

"Ngươi biết người thay mặt chưởng môn Tư Tinh Lâu kia không? Tại sao ta chưa từng nghe ngươi nói đến."

"Từ khi nào mà tiểu sư thúc lại là tông chủ của Uất Trì thế gia, người cũng chưa từng nói qua với ta."

Thiên Xu cười khổ, nghiêng người tựa vào trên bàn: "Việc này nói ra dài dòng."

Tộc nhân trăm năm của Uất Trì thế gia đinh hưng thịnh, nhiều người thì có xấu, cũng có nghi kỵ và tham lam.

Trong lòng mỗi người, đều có hạt giống của bệnh tâm.

Uất Trì thế gia truyền thừa đến nay, phân gia đông đảo, Thiên Xu tuy là tông tộc (mạch dòng họ chính), nhưng bởi vì mẫu thân nhu nhược, phụ thân tiên đồ ngã xuống, chỉ còn lại có một mình hắn. Mặc dù ngoài miệng xưng tông chủ, nhưng người nắm quyền của Uất Trì thế gia lại là thúc bá của hắn. Một người khi đã nếm qua cảm giác nắm quyền lực, làm sao nỡ buông xuống.

Thiên Xu thuở nhỏ cẩm y ngọc thực, lại nhiều lần khó tinh tiến ở trên con đường tu đạo. Về sau cơ duyên xảo hợp, mới biết tâm pháp quý trọng trong tộc đều bị thúc bá nắm giữ, năm đó phụ thân ngã xuống cũng có chút kỳ quặc. Dưới thế đơn lực bạc, Thiên Xu xin giúp đỡ không có cửa, giận dữ đi tới Vạn Kiếm Sơn ở Phù Nam, tìm cửa tu đạo thay.

Vạn Kiếm Sơn tự xưng là danh môn chính tông, môn quy lại nghiêm khắc đồϊ ҍạϊ , gông cùm xiềng xích rất nhiều. Mặc cho hắn thiên phú dị bẩm, lại vẫn cách thúc bá như một rãnh trời.

Đúng vào lúc này, trong tộc truyền đến tin tức thúc phụ đã đột phá đến Hợp Thể kỳ, lại nghe nói mẫu thân ở trong tộc bị hủy hoại dày vò đã bệnh chết.

Lòng người khó dò, chỉ có lực lượng chân thật mới có thể khiến người ta thần phục. Vốn còn đang do dự, Bệnh Tâm dùng ngôn từ mê hoặc, Thiên Xu dứt khoát vứt bỏ tiên môn, đi tới Bắc Mạc tìm kiếm phương pháp huyền tu. Nếu có thể thay đổi từng ngày thu hoạch lực lượng, thì linh tu huyền tu cũng không khác biệt lắm.

Bệnh Tâm chống trán, nghe được đại khái, một bên nhìn mỹ nhân khinh ca mạn vũ (hát hay múa giỏi) trên sân khấu, một bên đáp: "Theo ý tứ này của tiểu sư thúc, truy tìm tiên đạo cũng không phải vì tiên thọ hằng xương, mà chỉ vì nhất thời khoái ý." Nàng cười kẽ một tiếng: "Cũng rất sảng khoái."

Thiên Xu hơi trầm ngâm, đang muốn nói cái gì đó.

Chỉ thấy một nam tử quần áo phóng đãng ở cuối sân khấu xa xa đi tới, lãng (sang sảng) nói: "Các vị khách quý đến, Tiểu Dao Trì bồng tất sinh huy (vẻ vang cho kẻ hèn này). Đấu giá hội chính thức bắt đầu, còn xin các vị quý khách nể mặt."