Q4-Chương 49: Chiết Kích thành

Edit: Cacao

Chiết Kích thành so cùng kinh đô Đại Yến Quốc, càng thêm bao la hùng vĩ to lớn, tường thành nguy nga như một dãy núi, đem ngoài thành cùng trong thành chặn ngang. Dù sao cũng là thành trì dưới chân Thiên Ma Cung, cùng thành trì bình thường ở thế gian tất nhiên là không giống.

Khi Diệp Cửu Thu đến gần tường thành, mơ hồ nhận ra trên tường thành cùng với trên không cả thành trì tản ra những dao động mờ mịt nhưng linh động. Tòa thành này bị trận pháp cấm chế bao phủ, cực kỳ cường đại, không thể khinh thường.

Bọn họ đi đến cửa thành, nơi này người ra vào thành không nhiều lắm, rất nhanh liền đến phiên bọn họ.

Lúc này Diệp Cửu Thu mới phát hiện, thủ vệ thành ở chỗ này đều là tu sĩ, ước chừng Luyện Khí tầng bảy, tầng tám, nhìn tuổi đều còn trẻ.

Hà Sơn Kiến thấp giọng nói cho hắn, những người này đều là đệ tử bình thường của Thiên Ma Cung, hẳn là lãnh nhiệm vụ thủ thành ở đây, kỳ hạn nhiệm vụ thông thường là nửa năm đến một năm, hoàn thành liền có thể về tông môn lĩnh thưởng. Nhưng đây là hành vi chậm trễ tu hành, bình thường chỉ có người tư chất không tốt, không thì là người nghèo khuyết thiếu tài nguyên mới lựa chọn lãnh mấy cái nhiệm vụ như vậy.

Những người Luyện Khí tầng bảy, tầng tám này, nhìn như là rất lợi hại, nhưng kỳ thật nếu bọn họ không có kỳ ngộ khác, thực lực đại khái cả đời cũng chỉ dừng lại tại đây.

Diệp Cửu Thu không quá để ý những người này, nhưng hắn thật ra có chút để ý vài đạo ánh mắt đang âm thầm dò xét kia, chủ nhân vài đạo ánh mắt này mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ cực lớn.

Làm sao mà thủ thành lại thủ đến kín mít như vậy?

Cảm giác được không khí căng chặt trầm trọng ở cửa thành, mấy người Diệp Cửu Thu điệu thấp lấy ra tín vật là lệnh bài, sau khi kiểm tra là thật, một tu sĩ từ trong đó đánh một đạo linh quyết vào. Mặt ngoài lệnh bài hiện lên một đạo quang mang, tiếp theo liền khôi phục nguyên trạng.

“Tùy thân mang theo cái này, nếu bị người tuần tra đến kiểm tra mà lại không có, tự gánh lấy hậu quả.” Đệ tử Thiên Ma Cung đem lệnh bài trả lại, nói một câu công thức hoá, liền vẫy vẫy tay ý bảo Diệp Cửu Thu bọn họ có thể đi vào.

Vài đạo ánh mắt âm thầm kia tùy ý đảo qua mấy người bọn họ, cũng không để ý. Diệp Cửu Thu cũng làm như không nhận thấy được, đi theo sau Phong Ngọc Thư hướng vào bên trong thành.

Sau khi bọn họ đi được một khoảng dài, Hà Sơn Kiến mới nhíu mày nói: “Nơi này nhất định là đã xảy ra đại sự gì đó, thủ vệ ở cửa thành thế mà lại nghiêm ngặt như thế.”

Diệp Cửu Thu đứng trên đường phố rộng mở, nhìn nhìn khắp nơi, cũng thấp giọng nói: “Không khí trong thành dáng vẻ cũng thực khẩn trương.” Người đi trên đường phố không nhiều lắm, tới lui đều vội vàng, còn có một đội nhân mã ở phố lớn ngõ nhỏ tuần tra, hình như đang tìm người nào đó.

Bọn họ lựa chọn tới Chiết Kích thành này, không phải chọn sai địa phương đi?

“Trước tìm một chỗ đặt chân đã.” Diệp Cửu U mở miệng. Y thật ra đã có chút suy đoán, cảm thấy không khí trong thành cùng với Thiên Ma Tử ngày ấy xuất hiện ở ngoài Sam Thụ trấn có quan hệ. Sợ là phụ thân Thiên Ma tử đã phát hiện hắn ta gặp nạn, lúc này chính là đang tức giận.

Diệp Cửu Thu gật đầu, bây giờ lại nói lui ra ngoài cũng đã chậm. Bọn họ mới tiến vào đã muốn đi ra ngoài, như vậy quá khả nghi. Tại thời kỳ mấu chốt này, tốt nhất là không nên khiến cho Thiên Ma Cung chú ý.

Trong Chiết Kích thành vẫn là phàm nhân chiếm đa số, nhưng những người này đều là thân thuộc của tu sĩ nào đó trong Thiên Ma Cung, cho nên mới có thể định cư ở đây. Tửu lầu kiêm khách điếm lớn nhất bên trong thành đều là cùng một lão bản mở, tên là Vọng Uyên Lâu, Diệp Cửu Thu bọn họ nghe được phương hướng, liền lập tức đi tới đó.

Nghe nói sau lưng lão bản nơi này là một vị Nguyên Anh trưởng lão Thiên Ma Cung, cũng không kỳ quái có thể đem khách điếm làm đến lớn nhất. Đám Diệp Cửu Thu chính là đánh chủ ý lưng dựa đại thụ hảo thừa lương*, vào đây ở, có thể bớt nhiều phiền toái không đáng kể.

* Dựa cây to dễ hóng mát, ý chỉ có một nền tảng vững chắc làm cho mọi thứ sẽ dễ dàng hay có người giúp đỡ thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn.

Đương nhiên, muốn đi vào ở, giá cả cũng hơn khách điếm bình thường vài lần.

Diệp Cửu Thu thực sảng khoái lấy bốn gian phòng.

Bọn họ không về phòng trước, mà lên tửu lầu ở tầng ba gọi một bàn rượu và thức ăn, đều là một ít linh trân, đối với tu vi cũng rất có lợi. Bọn họ chậm rãi ăn, nhân tiện tìm tiểu nhị tới hỏi thăm tình huống trong thành.

Từ trong miệng tiểu nhị, bọn họ biết được gần đây trong Chiết Kích thành phát sinh đại sự.

Bảy ngày trước, bá vương Ma Long Tử của Thiên Ma Cung, cùng bằng hữu đi Phấn Hồng các uống hoa tửu, lại ở trong Phấn Hồng các bị tập kích. Lúc ấy tựa hồ là tình thế nguy cấp, Ma Long Tử không kịp chờ viện quân đến, vì bảo tồn tánh mạng, liền thi triển Huyết Độn chạy trốn. Bằng hữu ở bên cạnh hắn ta, nghe nói vì tranh thủ thời gian cho hắn ta chạy thoát, mà nay tánh mạng bị đe dọa, may mà cứu viện tới kịp thời, người nọ mới không vứt mạng nhỏ. Người này cũng được Ma Thần Tử cảm tạ —— cũng chính là phụ thân Ma Long Tử, mang về Thiên Ma Cung dưỡng thương.

Thời điểm nghe đến đó, Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến trong lòng hiểu rõ mà không nói ra liếc mắt nhìn nhau, đều nhớ tới đêm đó ở Sam Thụ trấn, nam tử Huyết Độn dừng ở bên cạnh bọn họ. Hiện tại bọn họ xem như đã biết thân phận đối phương.

Chính là tuyệt đối không thể nhắc tới!

Bọn họ ngày đó thấy chết không cứu, trực tiếp tránh xa, nếu nói ra, Ma Thần Tử kia sẽ không cảm kích bọn họ, mà tuyệt đối sẽ không nói hai lời táng chết hai người bọn hắn.

Hai người tự tính toán tốt ở trong lòng, mặt không đổi sắc tiếp tục nghe.

Đám người ngày đó tập kích Ma Long Tử thấy tình thế không ổn liền mau chóng chạy thoát thân, Ma Thần Tử bên kia chỉ bắt được hai tên. Đối với hai tên kia càng thêm nghiêm hình tra khảo, những vẫn không hỏi ra được thân phận chủ mưu cùng đồng lõa.

Nghe nói thật ra bọn họ bị một người du thuyết* mượn sức, nhưng đều không biết thân phận đối phương, chỉ biết bọn họ đều là một đám ăn phải quả đắng trên người Ma Long Tử —— Ma Long Tử ỷ vào thân phận, ở Chiết Kích thành hoành hành ngang ngược, không biết đắc tội bao nhiêu người.

* Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

Bọn chúng cũng vui lòng với việc không lộ mặt thật, như vậy càng làm cho bọn chúng an tâm, không sợ bị người tố giác hoặc bắt chẹt nhược điểm.

Chế định kế hoạch cùng thời gian hành động, đều là nam nhân du thuyết bọn họ làm. Cũng không biết nam nhân kia làm thế nào chuẩn xác xác định được hành trình đêm đó của Ma Long Tử.

“Người này rất lợi hại.” Hà Sơn Kiến nghe xong, trầm ngâm nói, “Người Ma Long Tử đắc tội có rất nhiều, nhưng những người này trước nay lại chưa từng bộc phát tâm tư muốn tìm Ma Long Tử phiền toái. Việc này thuyết minh, giữa trả thù Ma Long Tử cùng sợ hãi uy thế Thiên Ma Cung, bọn chúng nghiêng về vế sau. Nhưng người này lại có thể mượn sức bọn chúng, có thể thấy được thủ đoạn không tầm thường.”

Tiểu nhị nói: “Vị khách quan này nói rất đúng. Cho tới bây giờ Thiên Ma Cung cũng chưa tìm ra được đầu sỏ gây tội. Nếu các vị khách quan phát hiện dấu vết gì để lại, có thể đi Thành Chủ phủ cung cấp manh mối, Thiên Ma Cung tất có trọng thưởng.”

Nói xong, hắn hướng mấy người bọn họ cúi người một cái: “Các vị khách quan chậm rãi dùng bữa, tiểu nhân cáo lui trước.”

Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Hắn cùng chúng ta nói nhiều như vậy, trọng điểm là ở một câu cuối cùng đi?”

“Khách điếm này, hậu trường chính là Thiên Ma Cung a.” Hà Sơn Kiến cảm thán.

Mà lúc này Diệp Cửu U đột nhiên mở miệng, gọi lại tiểu nhị đã đi xa: “Ngươi từ từ đã.” Y như là nghĩ tới cái gì đó.

“Còn có chuyện gì muốn phân phó sao, khách quan?” Tiểu nhị lại nhanh chân chạy về.

“Vị bằng hữu kia, tên họ là gì?” Diệp Cửu U cong khóe môi, “Một người trọng tình trọng nghĩa như thế, tại hạ rất muốn kết giao một phen.”

Tiểu nhị lập tức đáp: “Người nọ kêu Bạch Nhiên.”

Hắn nói vừa dứt lời, động tác gắp đồ ăn của Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến đều có chút cứng đờ nhỏ đến không thể phát hiện, chỉ có Diệp Cửu U vẫn như cũ cong khóe môi nói: “Bạch Nhiên sao? Có cơ hội nhất định phải gặp một lần mới được.” Y xua xua tay, ý bảo tiểu nhị có thể rời đi.

Trong mấy người bọn họ, chỉ có Diệp Cửu U không dịch dung, bởi vì không có người nào nhận thức y. Lúc này y híp mắt bộ dáng cười khẽ, thoạt nhìn phá lệ làm người lạnh cả sống lưng: “Lật qua lật lại, vẫn là tới Thiên Ma Cung a.”

Diệp Cửu Thu vốn định nói vài câu, nhưng xem bộ dáng Diệp Cửu U, lại đem lời nói nuốt trở về.

Ở chỗ này gặp Bạch Nhiên, đích xác làm hắn cảm thấy thực kinh ngạc, thậm chí còn cảm thán thế giới đúng là nhỏ bé. Bất quá cũng chỉ dừng ở đây, gặp rồi, cái gì cần trả cũng nên trả lại, cứ như vậy đi.

Bất quá, trong sự kiện Ma Long Tử này, nhân vật Bạch Nhiên đảm đương, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một bằng hữu trọng tình trọng nghĩa như vậy.

Diệp Cửu Thu nghĩ, loại người như Bạch Nhiên, sao có thể vì người khác mà đặt mình trong cảnh sớm tối hiểm nguy? Tên kia cũng không vô tư cao thượng tình thâm nghĩa hậu như vậy.

Vì tranh thủ cho Ma Long Tử thời gian chạy trốn mà thân bị trọng thương, nghe cứ như một trò cười.

Ngược lại là lấy tâm cơ thủ đoạn của Bạch Nhiên, gã là tên chủ mưu mượn sức đám người tập kích kia, mới là vô cùng có khả năng. Như vậy cũng có thể giải thích, vì sao gã có thể xác định hành trình của Ma Long Tử do đó thiết kế kế hoạch tập kích, bởi vì gã từ đầu tới cuối đều ở cùng một chỗ với Ma Long Tử.

Về phần Ma Long Tử, đại khái lại là một tên ngu xuẩn bị một mặt giả nhân giả nghĩa thân hòa của Bạch Nhiên lừa gạt. Cũng giống hắn lúc trước.

Diệp Cửu Thu nhìn phía ngoài cửa sổ, từ nơi này mơ hồ có thể trông thấy một góc Thiên Ma Cung xa xa trên cao nhai. Hắn nghĩ đến hiện giờ Ma Thần Tử cũng bị Bạch Nhiên lừa chẳng hay biết gì, còn lấy Bạch Nhiên làm ân nhân của nhi tử mà đối đãi, liền không khỏi thở dài, hai phụ tử xem ra đều là ngốc giống nhau, khó trách bị người ta lừa đến xoay vòng vòng.

Mà lúc này, đương sự Diệp Cửu Thu suy nghĩ trong lòng đều ở trong một gian phòng ở Thiên Ma Cung.

Ma Thần Tử đang nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, cách đó không xa chính là một chiếc giường, người đang bị trọng thương mà suy yếu vô cùng nằm trên giường, Bạch Nhiên.

“Hiền chất, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, có nhận ra được đám tu sĩ ngày đó tập kích các ngươi hay không?” Ông bực bội không thôi, không tìm được kẻ địch, nhi tử cũng không tìm thấy, nếu không phải mệnh giản của Ma Long Tử còn chưa vỡ, ông đã sớm ra cửa đại khai sát giới, phàm là người có hiềm nghi, phàm là người đối đầu với hài nhi, đều gϊếŧ hết!

Bạch Nhiên sắc mặt ốm yếu tái nhợt, mặt gã lộ vẻ bi thương, tự trách nói: “Bá phụ, bọn chúng toàn che giấu dung mạo, Bạch Nhiên vô năng, thật sự không nhận ra bọn chúng.”

Lời này Ma Thần Tử sớm đã hỏi qua, hiện tại chỉ là rối loạn tâm thần, mới nhịn không được hỏi lại. Ông ta xua xua tay ý bảo Bạch Nhiên không cần như thế: “Ngươi an tâm dưỡng thương, hài nhi của ta phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có việc gì. Ta đã hướng hảo hữu hỏi mượn Khuy Địa kính*, qua mấy ngày nữa người đó sẽ đến, ta liền có thể tìm được tung tích của hài nhi. Chỉ đáng giận là không tìm thấy kẻ chủ mưu, giải không được mối hận trong lòng ta!”

* Gương nhìn trộm

Ông ta nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Đóng cửa lại xong, ánh mắt quỷ quyệt lóe lóe, trong mắt thế mà chiếu ra cảnh tượng trong phòng, thần sắc Bạch Nhiên càng là không sai chút nào rơi vào đáy mắt ông ta.

Đêm đó ông ta đuổi tới Phấn Hồng các, Bạch Nhiên thiếu chút nữa đã chết, thương thế trên người gã cũng không phải Ma Long Tử tạo thành, nhìn qua không phải tập kích giả. Sau khi bắt được hai tên tập kích kia, cũng phân biệt hỏi ra, xác thực trong quá trình chiến đấu Bạch Nhiên đứng ở bên Ma Long Tử, trợ giúp Ma Long Tử chặn rất nhiều công kích.

Ông ta bởi vậy mà ra tay cứu Bạch Nhiên về, nếu Bạch Nhiên thật sự có ân với Ma Long Tử, vậy ông ta tự nhiên sẽ hảo hảo báo đáp.

Nhưng dù sao ông ta cũng là một lão quái Nguyên Anh, sống được càng lâu lòng nghi ngờ càng nặng, bởi vậy qua nhiều ngày vẫn luôn lơ đãng thử thăm dò Bạch Nhiên, cho tới bây giờ, biểu hiện của Bạch Nhiên không hề có sơ hở. Hoặc là gã thật sự không thẹn với lương tâm, hoặc là người này tâm cơ thực thâm trầm.

Lần này là lần thử cuối cùng.

Lời ông ta nói vừa nãy là sự thật, qua mấy ngày nữa Khuy Địa kính tới tay, ông ta liền có thể dựa vào huyết mạch liên hệ tìm được tung tích của hài nhi. Đợi hài nhi của ông trở về, hết thảy lời nói dối đều tự sụp đổ. Ông ta phải nhìn xem, biết được tin tức này Bạch Nhiên có thể hoảng hốt mà lộ ra dấu vết hay không.

Ông ta đứng ở ngoài trong chốc lát, xem thần sắc Bạch Nhiên đau thương tự trách lại lo lắng, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt thở dài một tiếng, không chút nào dao động vì tin tức ông ta vừa lộ ra, ông ta lập tức vừa lòng gật gật đầu, nếu những gì người này biểu hiện ra ngoài đều là thật tình, kia ngược lại là đáng giá để hài nhi của ông ta kết giao.

Ông ta đóng mắt, trong mắt khôi phục bình thường, sau đó thật sự rời đi.