Q3-Chương 41: Đạo Điển cùng Tam Thế Quan

Edit: Cacao

Ngụy Sâm Mưu an bài tốt sự tình trong quân xong, liền bị Diệp Cửu Thu mang tới trước mặt Phong Ngọc Thư.

Sau khi Diệp Cửu Thu ngượng ngùng giải thích một chút tình hình với Phong Ngọc Thư, Ngụy tam thúc liền bị cuốn lên Trảm Ma kiếm, chấn động nhìn trường kiếm mang theo mình vọt lên trên trời, cách đại địa càng ngày càng xa.

Ông nói muốn cùng Diệp Cửu Thu trở về, kỳ thật chính là tính toán ra roi thúc ngựa chạy về, hoàn toàn không nghĩ tới phương thức kí©h thí©ɧ như vậy. Nhưng tốt xấu gì cũng là đại tướng quân chinh chiến sa trường, ông chỉ cứng đờ mấy hơi thở trong khoảnh khắc kiếm bay lên không, sau đó thấy non sông Đại Yến Quốc bao la hùng vĩ từ từ mở rộng trong đáy mắt, trong mắt liền chỉ còn lại tràn đầy kinh ngạc cảm thán cùng hào hùng.

Đây là biên cương ông bảo vệ! Kiếp này có cơ hội lấy phương thức như thế này nhìn thấy. Ngụy Sâm Mưu thỏa mãn thở dài, ông sẽ đem khoảnh khắc được chứng kiến lúc này vĩnh viễn ghi tạc vào đáy lòng.

Ông thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Diệp Cửu Thu đang ngồi xếp bằng, hẳn là đang tu luyện, trong mắt có tự hào cũng có lo lắng. Cửu Thu hiện giờ đã siêu thoát phàm tục, có đại bản lĩnh, tao ngộ sau này tất nhiên sẽ không tầm thường, thế giới hắn sắp sửa đối mặt rộng lớn hơn xa so với những phàm phu tục tử bọn hắn nhìn thấy rất nhiều. Ông vì thế mà tự hào, lại cũng lo lắng trong thế giới kia tồn tại nguy cơ trùng trùng điệp điệp vượt quá những gì ông tưởng tượng.

Đáng tiếc ông cùng Diệp đại ca bọn họ, hiện giờ đã không có đủ năng lực để bảo hộ đứa nhỏ này. Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính Cửu Thu.

Ngụy Sâm Mưu thất thần nhìn về phương xa, bọn họ từng nghĩ sẽ bảo hộ đứa nhỏ này một đời an ổn, nề hà thế sự vô thường.

Diệp Cửu Thu cũng không phải đang tu luyện. Sau khi nhận thấy được ánh mắt dừng ở trên người chính mình rời đi, hắn mới nhanh chóng mở mắt ra, nhìn Ngụy tam thúc một cái, trong lòng ấm áp. Hắn hiểu rõ tâm tình của Ngụy tam thúc, ông không nói nhiều lời, nhưng sẽ dùng hành động làm hắn cảm thấy yên tâm.

Hắn một lần nữa nhắm mắt lại, truyền âm nói: “Cửu U, vừa nãy là nơi nào?” Hắn rốt cuộc rút ra được nhàn rỗi để hỏi.

Diệp Cửu U thật không giấu giếm: “Ở bên trong hắc quan của ngươi.”

“Hắc quan?!” Diệp Cửu Thu ngây người.

Tuy rằng lúc trước đầu óc hắn quá hồ đồ, cư nhiên ngay cả loại lời không có thường thức như Dương Hoành cùng Cửu U chen chúc ở trong một cái quan tài đều nói ra được, nhưng cũng không đại biểu hắn thật sự không có thường thức.

Quan tài trên lưng bọn họ là pháp khí, tự nhiên là cùng những quan tài tầm thường có chỗ bất đồng. Khi luyện chế, không chỉ luyện các loại phòng ngự công kích uẩn dưỡng pháp trận nhập vào quan tài, đồng thời cũng mở rộng không gian trong quan tài. Bình thường mà nói, một tu sĩ Âm Thi Tông có thể có một mệnh thi, còn có nhiều thi khôi khác, nhưng thông thường sẽ chỉ có một cái quan tài.

Thi khôi thuộc sở hữu đều cất trong một cái quan tài, nếu cái quan tài này thật sự chỉ có một tấc vuông, vậy không phải thi khôi ở bên trong đều bị ép thành thịt nát sao?

Trong quan tài có không gian mở rộng, điểm này Diệp Cửu Thu đã biết. Nhưng muốn nói nơi hắn đến vừa nãy là thế giới trong quan tài —— hắn nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy là đang nói đùa. Cái loại không gian u ám vô ngần như vậy, sao có thể là không gian trong quan tài!

Lý trí làm hắn hoài nghi, nhưng theo chủ quan, hắn lại không muốn nghi ngờ Diệp Cửu U.

“Thật sự là hắc quan?” Hắn hỏi lại một lần nữa, chỉ cần Cửu U nói phải, vậy hắn liền tin.

Diệp Cửu U cười nhạo một tiếng, như thật như giả nói: “Ngươi không phải muốn biết vì sao ta cùng những thi khôi bình thường không giống nhau sao? Hắc quan chính là nguyên nhân. Ngươi cho rằng hắc quan này chỉ là một cái quan tài bình thường thôi sao?”

Trong khi y nói chuyện, trong đầu Diệp Cửu Thu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng lúc mới đầu nhìn thấy hắc quan. Khi đó hắc quan là rơi xuống đất cùng với một đạo kim lôi, phảng phất như đến từ thiên ngoại. Mà ở trong khí tức lôi điện làm người sợ hãi như vậy, hắc quan lại không có nửa điểm tổn hại.

Hắc quan không phải quan tài bình thường. Diệp Cửu Thu vô cùng khẳng định.

“Nó gọi là Tam Thế Quan.” Diệp Cửu U thong thả ung dung nói, “Nghe qua Tam Sinh Thạch chưa? Hai thứ này đã từng là một khối.”

Tam Sinh Thạch, liền tính là phàm nhân cũng đều biết cái này đi? Nhưng đó là đồ vật trong truyền thuyết xưa, hắn tưởng là hư cấu, chẳng lẽ thật sự tồn tại ở Tu chân giới? Nếu thật sự có, vậy tự nhiên là tuyệt thế trân bảo độc nhất vô nhị, cùng đánh đồng với Tam Thế Quan này, tuy không được nhiều người biết đến, nhưng cũng không kém bao nhiêu đi?

Diệp Cửu U không có giải thích nghi hoặc cho hắn, ngược lại cười khẽ: “Muốn biết cái khác, tự mình đi tìm đáp án. Ngươi yếu như vậy, không biết có thể bảo vệ được bí mật này hay không.”

Diệp Cửu Thu buồn bực thở dài, người này lại bắt đầu chê tu vi hắn thấp kém.

Bất quá hiện tại biết được lai lịch hắc quan phi phàm, ngày thường hắn ngược lại là phải hành xử càng thêm thật cẩn thận, nếu không vạn nhất không cẩn thận lộ ra tia gió, vậy hắn nghĩ cũng đừng nghĩ đến sống ngày an ổn. Biết càng nhiều, trách nhiệm áp lực lại càng lớn, Diệp Cửu Thu hồ nghi nghĩ, hay đây là mục đích của Cửu U? Muốn làm hắn ngày ngày hoảng loạn sao?

Hắn đã sớm phát hiện, hắn cao hứng, Cửu U liền không cao hứng; hắn không cao hứng, Cửu U liền cao hứng. Đơn giản mà nói, Cửu U thực thích xem bộ dáng hắn xui xẻo chật vật. Điểm này có thể chứng thực từ hành động Cửu U nhàn nhã thích ý mà quan khán hắn săn gϊếŧ yêu thú.

Đây là tiết tấu lại ra thủ đoạn mới sao? Diệp Cửu Thu ưu thương nghĩ, giống như còn rất hữu dụng, ít nhất đã để lại trên người hắn một tầng ước thúc, làm hắn sau này nói chuyện hay làm việc trong lòng đều có cố kỵ.

“Sau này tu luyện Âm Xá quyết, có thể vào trong quan tài tu luyện.” Diệp Cửu U tùy ý bổ sung, “U Minh hàn khí ở nơi này, ngươi muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

Diệp Cửu Thu ngoan ngoãn gật đầu.

“Cái nhẫn trữ vật kia, có một khối ngọc giản, đó là công pháp tu luyện của ngươi hiện giờ.” Diệp Cửu U lại nói, “Ngươi hẳn là đã nghe Thi Sát lão tổ nói qua, là Đạo Điển.”

Nói đến Thi Sát lão tổ, quanh thân Diệp Cửu Thu ngưng tụ lên một tầng sát khí không dễ phát hiện, nhưng rất nhanh liền tan đi. Hắn nhẹ giọng đáp: “Lão nói lão mấy trăm năm chỉ tìm hiểu ra công pháp Luyện Khí kỳ, hiện tại ta đang tu luyện chính là nó.”

Bất quá hiện tại hắn đã đến Trúc Cơ, tu luyện công pháp Luyện Khí kỳ dẫn linh khí vào trong cơ thể, đối với thân thể hắn hoàn toàn là như muối bỏ biển, dẫn tới tốc độ tu luyện bị chậm lại.

Phong Ngọc Thư đoán ra hắn không có công pháp tu luyện tiếp, truyền thụ cho hắn một bộ, hắn lại nghe Diệp Cửu U nói, cũng không bắt đầu tu luyện. Đối với Phong Ngọc Thư thì có thuyết pháp, tu vi của hắn luyện ra quá dễ dàng, cơ sở không vững chắc, tạm thời không nghĩ tăng tiến tu vi, chờ thực chiến mài giũa xong, lại bắt đầu tu luyện.

Lời này rất có đạo lý, Phong Ngọc Thư cũng không phủ quyết.

Lúc trước Diệp Cửu Thu tin lời Diệp Cửu U là thật, thật sự cho rằng chính mình củng cố tu vi xong liền có thể bắt đầu tu luyện công pháp Trúc Cơ kỳ Phong Ngọc Thư truyền lại, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ Cửu U lại có tính toán khác? Chẳng lẽ là muốn cho hắn tiếp tục tu luyện Đạo Điển? Nhưng hắn không thể nào tiêu phí mấy trăm năm đi tìm hiểu công pháp Trúc Cơ kỳ đi?

Hắn hướng Diệp Cửu U nói ra nghi hoặc.

Diệp Cửu U cười nhạo: “Ai nói muốn ngươi tiêu mấy trăm năm thời gian đi tìm hiểu?” Ngữ điệu y vừa chuyển, chợt trở nên ngưng trọng, “Trên Đạo Điển có dấu vết đại đạo, là đạo gốc, ẩn chứa pháp tắc cơ sở nhất trong thiên địa. Nó cũng không phải công pháp tu luyện cụ thể gì, mỗi người cầm nó đi tìm hiểu, những gì ngộ ra đều không giống nhau.”

Y cười lạnh: “Mưu toan từ trên Đạo Điển nghiên cứu ra tâm pháp khẩu quyết gì đó như Thi Sát lão tổ, hoàn toàn là ngu không ai bằng.”

“Vậy công pháp lão cho ta là gì?” Diệp Cửu Thu nghi hoặc, này không phải là đã tìm hiểu ra rồi sao?

“Chẳng qua là Đạo lão tự tìm hiểu ra mà thôi. Nói là lão quan sát Đạo Điển xong tự nghĩ ra công pháp cũng có thể.” Diệp Cửu U nói, “Đổi một người hơi có điểm ngộ tính khác, lại sẽ sáng chế ra một bộ công pháp hoàn toàn bất đồng khác. Ai dám nói công pháp chính mình ngộ ra chính là công pháp Đạo Điển? Không biết tự lượng sức mình!”

“Ngươi dùng ngọc giản một lần nữa tìm hiểu, bổ toàn công pháp Luyện Khí kỳ, rồi sau đó tìm hiểu công pháp Trúc Cơ kỳ.” Diệp Cửu U ghét bỏ nói, “Ngươi tu chính là Đạo của Thi Sát lão tổ, hiện giờ cũng nên tu trở về Đạo của chính mình.”

“Bổ toàn Luyện Khí kỳ?” Diệp Cửu Thu ngạc nhiên, “Ta phải phế bỏ Trúc Cơ, trở về Luyện Khí sao?”

“Ngươi có thể thử xem.” Cõi lòng Diệp Cửu U đầy ác ý, đợi một hồi lâu sau, mới chậm rì rì bổ sung, “Đạo Điển tham* thiên địa tạo hóa, một pháp thông, vạn pháp thông, đạo lý trời đất này đều tuân theo quy tắc, ngươi chỉ cần bổ toàn sửa chữa, gì cần phải hoàn toàn phế bỏ?”

* chứa

Diệp Cửu Thu đã quen với hình thức trong chốc lát đả kích đến hoảng hốt, trong chốc lát lại cho một viên thuốc an thần, hắn tương đối trấn định đưa ra vấn đề cuối cùng: “Ta không cảm thấy ta thiên tài hơn so với Thi Sát lão tổ, có thể trong thời gian ngắn ngộ ra công pháp Trúc Cơ kỳ.”

“Lão nếu tu luyện từ trong Đạo Điển tìm hiểu ra công pháp Luyện Khí kỳ, tự nhiên là có thể nước chảy thành sông mà tìm hiểu Trúc Cơ kỳ.” Diệp Cửu U lạnh lùng nói, “Đáng tiếc lão thủy chung đều không muốn phế đi tu vi trùng tu, cho nên lão cả đời cũng không thể từ trong Đạo Điển tìm hiểu ra công pháp Trúc Cơ kỳ.”

Diệp Cửu Thu bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra tu luyện Đạo Điển, phải bắt đầu tìm hiểu từ cái cơ sở nhất. Một giai đoạn tu luyện trọn vẹn, mới có thể tìm hiểu ra trình tự tiếp theo.

Tưởng tượng như vậy, mấy trăm năm thời gian của Thi Sát lão tổ thật sự là oan uổng.

“Sư phụ ngươi ma đạo song tu, việc này ở Tu chân giới hiếm có tiền lệ thành công.” Diệp Cửu U nói, “Có thể cho hắn mượn Đạo Điển. Hắn thiên phú trác tuyệt, nhất định có thể từ giữa tìm hiểu ra pháp tắc thích hợp, giải trừ tai hoạ ngầm trong tu vi.”

“Thật sự có thể sao?” Diệp Cửu Thu kinh hỉ vô cùng, “Vậy thật sự là quá tốt!” Hắn cảm thấy, so với biết được trong tay hắn có Tam Thế Quan, cùng loại tuyệt thế bảo vật như Đạo Điển này, hiện tại tin tức này càng làm cho hắn chân chính cảm thấy vui vẻ.

“Có thể cho Hà sư huynh xem sao?” Hắn lại hỏi.

“Tùy ngươi.” Diệp Cửu U không nhanh không chậm nói, “Nếu ngươi không lo lắng người khác mơ ước Đạo Điển, gϊếŧ ngươi đoạt bảo, ngươi cho ai xem cũng đều có thể.”

Diệp Cửu Thu nghĩ nghĩ, nói: “Ta không lo lắng Hà sư huynh.”

Diệp Cửu U chỉ cười nhạt một tiếng, cảm xúc không rõ, thanh âm liền biến mất, không nói chuyện nữa.

Diệp Cửu Thu nguyên bản còn muốn hỏi thêm, vì sao Cửu U lại để ý đại ca và nhị ca hắn như vậy, chính là lúc này nhận thấy được Trảm Ma kiếm đang hướng mặt đất bay xuống, hắn liền không thể không mở bừng mắt.

Sắp đến nhà!

Hắn cúi đầu nhìn thành trì to lớn phía dưới, cho dù ở chỗ cao nhìn xuống chỉ có hồ nước lớn nhỏ, lại vẫn như cũ có khí thế hùng hồn mênh mông cuồn cuộn đến tận trời. Đây chính là kinh đô một nước!

Trong mắt hắn kích động, khẩn trương, khϊếp đảm, phấn chấn, cao hứng đều có, trái tim phanh phanh phanh đập loạn. Nguyên tưởng rằng có thể bình tĩnh chút, chính là tới nơi này rồi, mới phát hiện thật sự vô pháp tự kìm chế.

Nơi này là nơi sinh hắn dưỡng hắn, là nơi có mười sáu năm hồi ức của hắn, là nơi thân nhân hắn ở.

Hắn thậm chí có thể chỉ ra trong mắt hắn đường lớn hẻm nhỏ như tơ nhện, một cái nào tên gọi là gì, một cái cửa hàng nào có gì ăn ngon hảo ngoạn, càng có thể một tay chỉ ra cái điểm nhỏ nào là nhà của hắn.

Phi kiếm cách mặt đất càng ngày càng gần, thành trì kia cũng dần dần phóng đại ở trước mắt. Đợi khi bọn họ đáp xuống mặt đất, Diệp Cửu Thu ngẩng đầu, cũng chỉ có thể thấy nơi xa một bức tường thành nguy nga sừng sững.

Đôi mắt hắn ướŧ áŧ, trong lòng có một thanh âm đang cao giọng gào thét ——

Ta đã trở về!