Q3-Chương 40: Không biết

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu biến mất ngay tại chỗ, cũng không phải trốn đi đâu. Hắn vốn là muốn trở lại bên cạnh sư phụ cùng Hà sư huynh, lại thấy hoa mắt một trận, lúc mở mắt ra, người đã đứng ở trong một mảnh không gian màu đen rộng vô ngần, không gian vô cùng yên tĩnh, làm tiếng ầm vang dưới chân càng thêm lớn, phảng phất như nhét đầy toàn bộ đầu óc hắn.

Hắn kinh nghi bất định, không biết chính mình nháy mắt đã tới nơi nào, theo bản năng liền lấy ra Kim Lôi Trúc kiếm.

Bất quá hắn rất nhanh liền thấy Diệp Cửu U đứng ở chỗ cách chính mình không xa, bộ dáng người nọ vẫn bình tĩnh im lặng như cũ, trong không gian xa lạ quỷ dị cũng không thấy kinh hoảng. Thấy Diệp Cửu U, khẩn trương cùng đề phòng trong lòng cũng tự nhiên thả lỏng.

Hẳn là Cửu U dẫn hắn tới nơi này. Diệp Cửu Thu nghĩ đến vừa rồi ở chủ trong trướng Diệp Cửu U phản ứng rất kịch liệt, hắn chớp chớp mắt, cảm thấy bị mang đến nơi này, khả năng là có quan hệ với cảm xúc kịch liệt hiếm thấy của Cửu U vừa nãy.

“Cửu U, nơi này là đâu vậy?” Diệp Cửu Thu thử thăm dò hỏi.

Hắn đã dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn một vòng bốn phía chung quanh, nhưng trừ bỏ hư không hắc ám, rốt cuộc cũng không nhìn thấy có gì khác. Đại khái chính là bởi vì hắc ám nhìn không thấu này, nên mới làm cho người ta ảo giác nơi này vô biên vô hạn.

Hiện tại hắn cũng phát hiện, nơi này cho hắn một loại cảm giác quen thuộc. Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, mới bừng tỉnh, nơi này âm lãnh đến tận xương, cùng cảm giác khi ở trong Âm Thi Tông không sai biệt lắm, thậm chí còn muốn lạnh lão hơn.

Hắn không nhìn ra nơi này là đâu, chỉ là nghe bên tai tiếng ầm ầm nặng nề vang lớn, theo trực giác của hắn phía dưới hẳn là có một con suối rộng lớn chảy xiết... hoặc là một con sông lớn*?

* Gốc là đại hà với đại giang. Hà < Giang nhưng đều dịch là sông, ghi 2 con sông lớn thì kỳ nên để suối vs sông

Diệp Cửu U không trả lời nghi hoặc của hắn.

“Cửu U?” Diệp Cửu Thu lúc này mới nhận ra không đúng, Diệp Cửu U thường xuyên trầm mặc, nhưng mỗi lần trầm mặc, ánh mắt không phải xa xăm hoảng hốt, thì là phức tạp thâm trầm, nhưng mà...

Hắn tâm niệm vừa động, thân thể liền tự động bay hướng Diệp Cửu U. Đến gần rồi, hắn mới phát hiện lúc này áp lực quanh thân Diệp Cửu U đang cuồng bạo, phảng phất như có lôi vân bạo vũ ấp ủ trong mắt y, âm u vô cùng làm người sợ hãi. Diệp Cửu U như vậy nhìn qua cực kỳ nguy hiểm, làm người vô pháp đến gần.

“Cửu U!” Diệp Cửu Thu cũng không không màng để ý bay qua, bắt lấy tay Diệp Cửu U, dùng sức nắm, “Cửu U ngươi làm sao vậy?” Khi nắm lấy tay Diệp Cửu U, hắn mới kinh ngạc phát hiện, Diệp Cửu U bình tĩnh cường đại trong mắt hắn, giờ phút này lại đang run rẩy!

Nôn nóng trong mắt Diệp Cửu Thu càng sâu, ngay cả Diệp Cửu U bị làm sao hắn đều không rõ. Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của chính mình cùng Ngụy tam thúc, bỗng nhiên có một suy đoán khó tin.

—— Cửu U sau khi nghe thấy sự tình của đại ca cùng nhị ca hắn, mới đột nhiên bùng nổ.

Có thể sao? Cửu U vì sao lại để ý an nguy của đại ca cùng nhị ca?

Diệp Cửu Thu không nghĩ ra, nhưng tạm thời đành phải thử một lần.

Hắn áp xuống lo lắng đối với huynh trưởng ở trong lòng, tận lực dùng ngữ điệu lạc quan, ghé vào bên tai Diệp Cửu U nói: “Đại ca cùng nhị ca ta sẽ không có việc gì. Ngươi xem ta, không thông minh cũng không có năng lực như bọn họ, còn bị bắt đến tông môn đáng sợ như Âm Thi Tông, nhưng hiện tại không phải ta vẫn còn rất tốt sao? Các huynh trưởng dù vận khí có kém như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thảm được hơn so với ta đi? Liền tính bọn họ rơi vào cảnh ngộ như ta lúc trước, cũng tuyệt đối có thể dễ dàng xử lý tốt, giải quyết hết thảy mọi khó khăn. Mấy loại như Bạch Nhiên cùng Dương Hoành, ở trước mặt bọn họ căn bản là không đáng chú ý!”

Kỳ thật trong lòng hắn một chút tự tin đều không có, khi nghe thấy Ngụy tam thúc nói, cũng hoảng loạn nôn nóng vô cùng, lo lắng đến tâm đều buộc chặt. Chính là nhìn thấy Diệp Cửu U trước mắt, kỳ lạ là hắn lại bình phục cảm xúc bực bội lo âu xuống, tư duy dần trở nên rõ ràng, lời nói cũng dần có tự tin: “Bọn họ là ca ca của ta, ta tin tưởng năng lực của bọn họ, nhưng cũng lo lắng cho bọn họ.”

Hắn nhận thấy được tay Diệp Cửu U đã ngừng run rẩy, không khỏi cong khóe môi, đôi mắt bình tĩnh đối diện với Diệp Cửu U không biết từ khi nào đã nhìn về phía hắn: “Cho nên ta muốn đi tìm bọn họ. Cửu U cũng đi cùng ta nha.”

Diệp Cửu U đã phục hồi lại tinh thần. Y nhìn đôi mắt thiếu niên bình tĩnh trong suốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấu mặt ngoài bình tĩnh kiên định của thiếu niên. Người này rõ ràng cũng đồng dạng lo lắng nôn nóng không chịu được, lại nỗ lực giấu đi, chỉ dùng ánh mắt sáng ngời trấn định nhìn y.

Y rũ mi, tránh đi ánh mắt Diệp Cửu Thu.

Y nhớ tới năm đó thời điểm y hồi Đại Yến Quốc, Diệp phủ đã không còn tồn tại. Chỉ có một phần mộ thật lớn trong nghĩa trang ở ngoại ô —— bởi vì người Diệp phủ chết rất quỷ dị, xác chết hầu hết đều không hoàn chỉnh, cụt tay cụt chân hỗn tạp nằm cạnh nhau, phân không rõ ai là ai, vì thế đành phải hợp táng toàn bộ chung một chỗ.

Khi đó đứng trước mộ phần tuyệt vọng gần như hỏng mất, y đến nay đều không thể quên được.

Khi nghe thấy Ngụy tam thúc nói, y không khỏi nghĩ đến, năm đó y nhìn thấy chỉ là một phần mộ, nhưng trong mộ phần kia đến tột cùng có huynh trưởng y hay không? Năm đó huynh trưởng y có phải đã rời đi trước khi Diệp phủ gặp nạn?

Nếu đúng như vậy mà nói, vậy vì sao y chưa từng nghe tin tức của huynh trưởng ở Tu chân giới?

Ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, y ở Tu chân giới đạt tới đỉnh phong, ở Mãng Hoang đại lục cơ hồ không người nào không biết, không người nào không hiểu, khi đó các huynh trưởng vì sao không tới tìm y?

Nghĩ đến năm đó đại ca cùng nhị ca y có khả năng tránh được một kiếp tại Diệp phủ, nhưng lại bước vào một cái vực sâu khác, Diệp Cửu U liền hận đến không thể tự kiềm chế. Y hận chính mình vì sao lại bỏ lỡ, hận cái vực sâu đã cắn nuốt huynh trưởng của chính mình kia.

Thô bạo thị huyết ẩn nấp trong lòng y trong chớp mắt liền ngo ngoe rục rịch, nhưng lại nhớ tới mình đang ở quân doanh của Ngụy tam thúc, vì thế theo bản năng về trong hắc quan, cũng tùy tay mang theo Diệp Cửu Thu tiến vào.

Sau khi tiến vào nơi này, khí tức âm lãnh làm y bình tĩnh lại. Nhưng tiếp theo đến lại là sợ hãi.

Y sợ, đã được trọng sinh một lần, lại vẫn không thể bảo vệ tốt người nhà.

Huynh trưởng của y đi nơi nào, tao ngộ cái gì, hiện giờ có hay không còn... mạnh khỏe, y hết thảy đều không biết —— bởi vì y kiếp trước cũng không biết.

Trở lại một đời, nguyên tưởng rằng hết thảy đều nắm giữ trong tay, lại không tưởng tượng được rằng vẫn có sự tình ngoài dự đoán phát sinh. Loại không biết này liên quan đến người nhà, làm y rối loạn tâm thần.

Hiện tại xem ra, y thế mà không bằng Diệp Cửu Thu.

Chỉ là phát hiện một việc thoát ly khỏi tầm hiểu biết của chính mình, liền thất thố như thế. Diệp Cửu U thấp giọng cười ra tiếng, y thủy chung vẫn là quá ỷ lại những gì chính mình đã trải qua kiếp trước, tự phụ lại ngạo mạn đứng ở chỗ cao quan sát quỹ đạo của thế giới này, tự cho là khống chế hết thảy biến số. Mà y vẫn luôn không ý thức được loại ngạo mạn này. Thẳng đến việc ngày hôm nay đã cho y một kích phủ đầu, mới làm y thanh tỉnh.

Thật là không giống y. Diệp Cửu U nheo mắt lại, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài khô gầy của chính mình, năm đó tương lai y đều không biết, y cũng từng bước từng bước một đi lên. Hiện giờ chỉ là xuất hiện một sự kiện ngoài dự kiến, lại có thể vây khốn y sao?

Y hoảng cái gì, sợ cái gì? Như lời Diệp Cửu Thu nói, huynh trưởng của y đều là thiên kiêu, liền tính lâm vào khốn cảnh, cũng có thể kiên trì đến một ngày chính mình tìm được bọn họ.

Y ngược lại muốn cảm tạ một đòn cảnh tỉnh ngày hôm nay, trước khi y bởi vì ngạo mạn coi khinh mà trả đại giới đã gõ tỉnh y.

Bên môi Diệp Cửu U cong lên một độ cung nhàn nhạt, Diệp Cửu Thu nhìn đến sửng sốt, chỉ cảm thấy Cửu U trầm tĩnh, khí tức mềm mại cực điểm như vậy, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, làm trái tim hắn bang bang nảy lên, phảng phất như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Mặt hắn như bị thiêu, vụng về lặp lại an ủi lúc trước: “Như ta ở Âm Thi Tông đều không có việc gì, các ca ca nhất định cũng sẽ bình an.”

“Nếu không phải gặp được ta, kết cục của ngươi sẽ thực thảm.” Diệp Cửu U lạnh lạnh nói, “Cho nên đừng lấy chính mình ra đối chiếu.”

Diệp Cửu Thu nhìn môi mỏng của đối phương vô tình khép mở, không hề bị đả kích, cười trả lời: “Các ca ca cũng có thể gặp được người như Cửu U.”

Diệp Cửu U nghĩ thông suốt xong, tâm tư trầm tĩnh xuống, liền có chủ ý đại khái. Có lẽ là vì biểu hiện của Diệp Cửu Thu lúc trước, Diệp Cửu U cũng không phản bác cười nhạo lời Diệp Cửu Thu nói, tay y kết một cái linh quyết, liền đưa Diệp Cửu Thu ra khỏi hắc quan: “Sư... sư phụ ngươi đang tìm ngươi. Nếu có hỏi tới...” Y dừng một chút, “Có một số việc, có thể báo cho hắn.”

Diệp Cửu Thu xuất hiện ở nơi hắn vừa mới biến mất, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắn lại biến mất tại chỗ, miễn cho bị binh lính tuần tra phát hiện.

“Chuyện gì?” Diệp Cửu Thu một bên đi tìm chỗ Ngụy tam thúc, một bên mơ hồ có suy đoán, “Cửu U ngươi muốn gặp sư phụ sao?”

“... Ân.”

Trong mắt Diệp Cửu Thu hiện lên vui vẻ, hắn đã sớm muốn đem Cửu U giới thiệu cho sư phụ, Hà sư huynh, tốt nhất là có thể để người nhà trông thấy Cửu U, bất quá Cửu U vẫn luôn không muốn bại lộ sự tồn tại của mình. Hơn nữa ngại thân phận đặc thù của Cửu U, khi hắn ở Âm Thi Tông, cũng không muốn bại lộ Cửu U với người khác.

Lúc này hắn vẫn thận trọng hỏi lại: “Cửu U, ngươi xuất hiện trước mặt người khác không thành vấn đề sao?”

“Đừng nói ta là mệnh thi của ngươi.” Rời khỏi Âm Thi Tông, y cũng không cần quá mức che giấu. Mà xuất hiện trước mặt Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến, y lại không lo lắng.

“Chúng ta trước tiên chạy về Diệp phủ, báo tiếng bình an cho cha mẹ ta, lại hỏi đại ca nhị ca đi môn phái tu tiên nào.” Diệp Cửu Thu tính toán, “Thời điểm ở Diệp phủ, Cửu U ngươi biên một cái thân phận xuất hiện đi?”

Diệp Cửu U đồng ý.

Tìm được chủ trướng Ngụy Sâm Mưu thay đổi, Diệp Cửu Thu chui vào, ánh mắt mang ý cười: “Ngụy tam thúc.” Hắn tính toán nói lời từ biệt cùng Ngụy tam thúc, rồi đi hội hợp cùng sư phụ.

Ngụy Sâm Mưu vẫn luôn chờ hắn, thấy hắn trở về, tinh thần cùng diện mạo nhìn cũng tốt hơn nhiều so với vừa nãy, không khỏi vui mừng cười nói: “Cửu Thu thật sự đã trưởng thành rồi. Đổi lại là lúc trước, còn không phải là phải ở trong lòng tam thúc ủy khuất khóc cả đêm sao.”

Diệp Cửu Thu cảm thấy Diệp Cửu U nhất định đã nghe được, không chừng còn đang ghét bỏ hắn, không khỏi xấu hổ phản bác: “Ta trước kia nào có khoa trương như vậy!”

Ngụy Sâm Mưu xem hắn đỏ mặt, không khỏi sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm hắn xem xét nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cửu Thu có người mình thích rồi sao?”

“A?” Thân mình Diệp Cửu Thu cứng đờ, liên tục xua tay, cuống quít vội vàng phủ nhận, “Không có không có, tam thúc người chớ nói lung tung!”

Ngụy Sâm Mưu không cam lòng nhìn chằm chằm hắn: “Ta sao có thể nhìn lầm?”

“Tam thúc người chính là nhìn lầm rồi!” Diệp Cửu Thu một mực chắc chắn, tiếp theo mơ hồ chuyển sang chuyện khác, “Tam thúc, ta phải nhanh chóng về nhà một chuyến, bây giờ liền đi, tới cáo biệt với người một tiếng.”

“Là nên nhanh chóng trở về.” Ngụy Sâm Mưu gật đầu nói, “Cũng được, ta cũng đi với ngươi trở về nhìn xem.”

“Vậy quân doanh...”

“Thủ hạ của ta còn không phải không dùng được như vậy.” Ngụy Sâm Mưu cười nói, “Hơn nữa ta xem Cửu Thu ngươi trở về Diệp phủ, ngốc không được bao lâu lại phải rời đi đúng không? Mấy ngày thời gian, tốt xấu cũng để tam thúc cẩn thận nhìn ngươi một cái.” Trong lời nói của ông có chút cảm khái, kèm theo thở dài, chợt có chút thương cảm.

Diệp Cửu Thu đi qua ôm lấy cánh tay ông: “Ta sẽ thường xuyên về nhà, tam thúc.”

“Đi thôi.” Ngụy Sâm Mưu giơ tay xoa xoa tóc hắn, trong mắt hiện lên một tia hài hước, “Sau khi ngươi biến mất khuê nữ nhà ta khóc nức nở một đoạn thời gian, lần này ngươi trở về, cũng không nên cô phụ nàng. Từ nhỏ các ngươi đã định ra oa oa thân, lần này trước khi ngươi rời đi, hai nhà chúng ta liền đem hôn sự này làm đi, sau này ngươi tất nhiên là phải phiêu bạc bên ngoài, lưu lại một cái huyết mạch cho Diệp gia cũng tốt.”

“A ——” Diệp Cửu Thu trợn mắt há mồm.

Tiểu nữ hài tính tình thay đổi thất thường trong phủ tướng quân kia?

Oa oa thân gì, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói qua a!