Hắn không có nghĩ đến đối phương là mệnh thi của Diệp Cửu Thu, bởi vì mệnh thi sẽ không tự chủ như vậy. Trừ phi là đế thi sau khi độ kiếp, mà đế thi cũng chỉ là truyền thuyết tu chân giới. Người này hẳn là sớm trốn trong quan tài Diệp Cửu Thu, muốn nhân cơ hội đánh lén.
"Ta là ai?" m cuối vang lên, mang theo một loại ý cười kỳ diệu, rồi lại ở một khắc sau trầm thấp xuống, dứt khoát mà ngoan tuyệt, "Ngươi không cần biết.”
Dương Hoành thấy tròng mắt u ám của đối phương bình tĩnh nhìn hắn, tựa như châm chọc cười nhạo, hận ý như đao. Trong lòng hắn lạnh lẽo, gian nan mở miệng. "Các hạ..."
Lời còn chưa dứt, đã xác thực cảm nhận được ngực đột nhiên lạnh.
Hắn thống khổ cúi đầu, nhìn thấy bàn tay cắm vào ngực mình, chỉ còn cổ tay bại lộ ra bên ngoài, tái nhợt mảnh khảnh, là bộ dáng hắn thích nhất, nhưng hiện tại lại dính đầy máu chảy ra từ ngực hắn, tươi đẹp chói mắt, vô cùng châm chọc.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một động tác của bàn tay kia trong l*иg ngực hắn.
Rất nhanh, bàn tay kia tìm được thứ muốn tìm, sau khi bắt lấy, chậm rãi từ l*иg ngực hắn rút ra ngoài.
“Ngươi!” Dương Hoành nhìn một hạt châu trong tay đối phương.
"Ngươi là vì... Cái này mà đến đây!"
Hắn nghĩ rằng hắn đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Hạt châu kia là linh bảo hắn ngẫu nhiên lấy được, có thể tìm thiên địa linh vật. Hắn tiến vào Vấn Thảo Cảnh một ngày, liền tìm được Yêu Sương Hoa, chính là bởi vì cái này linh châu. Linh Châu không cách nào nhận chủ thu vào trong cơ thể, nên hắn sợ bị thất lạc hoặc bị người khác phát hiện, mới đem linh châu cấy vào trong máu thịt.
Người này làm sao biết hắn có linh châu này?
Trong đầu Dương Hoành trong nháy mắt hiện ra hết thảy người có thể nhìn thấy bí mật của hắn, nhưng hắn lập tức đem những ý niệm này áp chế. Hiện tại hắn muốn suy tư không phải là linh bảo, mà là làm thế nào sống sót trên tay người này.
"Ta là, Thiên Ma cung..." Hắn muốn đem tất cả lợi thế của mình bày ra. Hắn vẫn chưa muốn chết ngay lúc này!
"Ta sẽ không gϊếŧ ngươi." Người kia ngắt lời hắn.
Dương Hoành trong lòng hơi buông lỏng, người này hẳn là biết thân phận của hắn, không muốn đối nghịch với Thiên Ma cung.
Nhưng mà hắn lại nhìn thấy đối phương cười, cười đến toàn thân hắn phát lạnh. Người nọ dùng giọng điệu nhẹ nhàng vui mừng nói.
"Ta biết ngươi là người của Thiên Ma cung Tây đại lục. Nhưng ngươi có biết hay không, Đông đại lục cũng có thiên ma cung? Ta có một người bạn ở đằng kia, ngươi trông chính xác loại hắn ta thích, ta dự định đưa ngươi cho hắn ta, hắn ta có lẽ sẽ rất vui.”
Dương Hoành trong nháy mắt trắng mặt.