Chương 62

Đương nhiên về sau hắn mới biết được, người chân chính cứu hắn chính là Hà Sơn Kiến.

Hà Sơn Kiến quấy nhiễu chuyện tốt của Dương Hoành, nhưng cũng bởi vậy thân bị trọng thương, bị Dương Hoành chặt đứt một tay, bất đắc dĩ chạy trốn. Dương Hoành trúng độc thi khôi của Hà Sơn Kiến, chỉ có thể tạm thời buông tha cho hắn. Bởi vậy đợi khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy chính là vẻ mặt lo lắng của Bạch Nhiên, cho rằng là Bạch Nhiên là người cứu mình, từ nay về sau một đường bị lừa đến nhà tan cửa nát, lừa gạt hắn ngày đêm hối hận đến đau lòng thấu xương.

Hắn cho rằng hắn có thể giống như lúc ở m Thi Tông nhìn người khác khi dễ Diệp Cửu Thu, mắt lạnh nhìn không ra tay. Hắn ác ý muốn cho Diệp Cửu Thu cảm nhận được cảm thụ lúc trước của hắn, đợi đến khi Hà Sơn Kiến sắp xông vào hắn lại ra tay, miễn cho Hà Sơn Kiến đắc tội Bạch Nhiên cùng Dương Hoành. Giống như kiếp trước bị bọn họ liên thủ vu hãm, trục xuất khỏi tông môn, cuối cùng hại chết ở bên ngoài tông môn.

Nhưng hắn đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình.

Khi nhìn thấy tay Dương Hoành khoác lên đai lưng Diệp Cửu Thu, hắn nhắm mắt lại đều có thể miêu tả động tác tiếp theo của Dương Hoành. Ký ức như cơn ác mộng thủy triều ập đến, trải qua năm trăm năm nhưng vẫn rõ ràng khắc sâu như trước. Hai mắt không thấy rõ mang đến sợ hãi, bị người ta chạm vào ghê tởm, tuyệt vọng sau đó gặp phải, hắn ở trong quan tài, lại cảm thụ được cảm thụ của Diệp Cửu Thu, sự thô bạo trong lòng cuối cùng không cách nào đè nén được nữa, gầm gừ lao ra khỏi ngực.

Diệp Cửu Thu chính là hắn!

Hắn vì vậy mà giận chó đánh mèo với Diệp Cửu Thu, bởi vậy mà căm hận ghét bỏ Diệp Cửu Thu, nhưng cũng bởi vậy mà đồng cảm với Diệp Cửu Thu, rốt cục không thể nhịn được nữa.

Hắn đá mở nắp quan tài, khi Dương Hoành chưa kịp phản ứng, bóp cổ đối phương, ấn lên vách đá đối diện.

“Ngươi dám động thủ với ta!”

Hắn hướng Dương Hoành nhếch khóe môi, nụ cười kia ở trong mắt Dương Hoành như lệ quỷ đáng sợ.

Dương Hoành lúc này mặc dù vận chuyển linh lực, muốn tránh ra phản kích, lại thoáng nhìn thấy trong lòng bàn tay đối phương sớm đã ấp ủ một cái trận pháp nhỏ, lúc này vừa lúc đánh vào đan điền của hắn, ẩn không thấy.

Cái gì vậy?

Trong lòng hắn cả kinh, lập tức liền biết đáp án.

Linh lực của hắn bị phong ấn. Lúc này hắn đã không khác gì phàm nhân.

Loại thủ pháp phong ấn này, hắn chưa bao giờ nghe nói đến!

"Ngươi.... là... ai?"

Hai chân hắn rời khỏi mặt đất, điểm chống đỡ toàn thân đều bị kẹt trên hai tay nắm giữ yết hầu hắn. Hiện tại hắn gian nan nhúc nhích yết hầu, trong miệng gằn từng chữ, trong lòng lại điên cuồng kêu mắng, cái gì gọi là động thủ với ngươi? Ta không biết ngươi, ai sẽ làm điều đó với ngươi!