Chương 4.3: Cõng không nổi quan tài

Bạch Nhiên cười hòa giải.

"Ý của Hà sư đệ là, thi khôi ở Âm Thi tông, cùng tông môn pháp bảo của tu sĩ bình thường giống nhau. Mệnh thi không chỉ phải mang theo bên người, mà còn phải luôn luôn dùng linh lực ôn dưỡng, thiết lập liên hệ càng sâu, thao tác càng thuận tiện.”

Diệp Cửu Thu nhớ lại phần giới thiệu trên ngọc giản.

Quan tài của Âm Thi Tông đều là pháp khí, có thể hấp thu linh lực của tu sĩ ôn dưỡng thi khôi trong quan tài. Cho nên Âm Thi tông không ai ném thi khôi vào túi đựng đồ, trừ khi là không có chí tiến thủ không muốn đề cao thực lực.

Sớm hay muộn cũng phải cõng, vậy thì... Quay lưng lại.

Diệp Cửu Thu mím môi, sải bước đi về phía quan tài đen.

Vậy ai, mối quan hệ của chúng ta đã tốt, phải không?

Y nhìn chằm chằm quan tài đen, ánh mắt giống như xuyên qua quan tài nhìn thấy mệnh thi nằm bên trong. Vươn tay, đỡ lấy quan tài, cố gắng nâng lên...

Sao?

Sao y không đứng dậy được?

Nhấc lại đi!

Dùng sức!

Aaaa!

Một lát sau, khuôn mặt của Diệp Cửu Thu vì dùng sức quá độ mà đỏ bừng, xấu hổ nhìn về phía Bạch Nhiên.

“Đệ không thể nhấc nó lên. ”

Bạch Nhiên:"...”

Hà Sơn Kiến:"..."

Lần đầu tiên họ thấy chuyện như thế này!

Cho dù là phàm nhân, khí lực hơi lớn một chút đều có thể cõng một bộ quan tài, huống chi là tu sĩ?

"Để ta thử xem?"

Bạch Nhiên ho nhẹ một tiếng, an ủi cười cười với Diệp Cửu Thu, đi tới bên cạnh anh, đưa tay nhấc quan tài lên.

Quan tài đen nhẹ nhàng giống như một tờ giấy mỏng, được hắn cầm trong tay.

Bạch Nhiên hình như cũng không nghĩ tới mình lại thoải mái nhấc quan tài đen lên như vậy, ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Diệp Cửu Thu, nhất thời nói không nên lời.

Hà Sơn Kiến phát ra một tiếng cười nhạo khinh thường rõ ràng, xoay người khoát tay áo.

"Bạch sư huynh, để hắn cõng, đi thôi.”

“Diệp sư đệ?” Bạch Nhiên một lần nữa treo lên khuôn mặt tươi cười ôn hòa, "Ngươi nhìn xem..."

Diệp Cửu Thu mím chặt môi dưới không nói lời nào, y không phải cố ý trêu chọc hai người họ, vừa rồi y thật sự dùng hết tất cả lực lượng cũng không nhấc lên được, quan tài đen nặng nề tựa như dính trên mặt đất.

Chần chờ vươn tay ra, muốn tiếp nhận quan tài đen trong tay Bạch Nhiên, lại trong nháy mắt Bạch Nhiên buông tay, lần thứ hai cầm không nổi quan tài đen nặng nề như núi lớn.

"Oanh" một tiếng, quan tài đen rơi xuống đất.

Y ngơ ngác ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Bạch Nhiên.