Chương 4.2: Cõng không nổi quan tài

Chỉ nghe sư phụ chọn đồ đệ, lần đầu tiên nghe nói đồ đệ chọn sư phụ. Diệp Cửu Thu nghĩ đệ tử trẻ tuổi của Âm Thi Tông đại khái lại muốn hận y ba phần. Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã tối, cứ như vậy tu luyện đến sáng mai là tốt rồi.

Y đem hoa quả điểm tâm bày trên bàn quét sạch không còn, liếc mắt nhìn quan tài đen một cái, cắn cắn môi, liền ngồi trên giường nhắm mắt tu luyện. Tuy nói y ngay cả mình tu luyện công pháp gì cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết dựa theo lão tổ dùng linh lực ở trong cơ thể y du hành khắp lộ tuyến, vận chuyển linh lực của mình.

Về phần quan tài cùng thi khôi bên trong...

Đó là mệnh thi của y, y, y còn phải sợ sao!

Sáng hôm sau.

Diệp Cửu Thu từ trong tu luyện tỉnh lại, cúi đầu đánh giá mình một chút. Ân, hoàn hảo không tổn hại gì.

Thở ra một hơi thật dài, y nở nụ cười, từ trên giường nhảy xuống, cước bộ nhẹ nhàng chuồn đến bên cạnh quan tài đen, thật sự cúi chào nghiêm túc, ở trong lòng mặc niệm, tạ ơn mệnh thi không gϊếŧ.

Y giống như nhận được lời hứa hẹn bản thân an toàn, sau khi xác định mệnh thi sẽ không hại y, ngay cả mâu thuẫn gút mắc với mệnh thi lúc trước cũng bỏ lại sau đầu. Thậm chí ngay cả bản thân đối với thi khôi sợ hãi ghét bỏ, đều tại thời thời khắc khắc khắc cảm nhận được, nhưng với thi khôi trong quan tài đen vì cảm giác thân cận mà phai nhạt không ít.

Trách không được tất cả mọi người thích mang theo quan tài chạy xung quanh. Đại thiếu gia Diệp Cửu Thu tỏ vẻ hơi hiểu, cảm thụ huyết mạch tương liên, hơn nữa sớm chiều ở chung, đại khái giống như người nhà vậy.

Rửa mặt xong, liền thấy hai người Bạch Nhiên và Hà Sơn Kiến đều mang theo quan tài của mình đến.

"Diệp sư đệ." Bạch Nhiên cười tủm tỉm.

"Hừ." Hà Sơn mặt lạnh không có sắc mặt tốt.

Diệp Cửu Thu hiện tại tương đối rõ ràng, Bạch Nhiên là đệ tử thân truyền của Cốt Nguyệt nhất mạch, Hà Sơn Kiến thì là Huyết Thi nhất mạch.

"Chuẩn bị xong chưa?" Bạch Nhiên hỏi.

"Rồi."

Diệp Cửu Thu đi ra ngoài cửa, lại bị Bạch Nhiên gọi lại. "Diệp sư đệ, phải mang theo mệnh thi của ngươi.”

"Hả?” Diệp Cửu Thu cứng ngắc quay đầu.

"Mang theo —— nó? Y chỉ vào quan tài đen.

"Quan tài không được rời khỏi người." Hà Sơn Kiến ôm cánh tay, ở một bên cười lạnh.

"Người của Âm Thi tông, tu sĩ không có thi khôi, thi khôi không có tu sĩ, kết cục đều không quá đẹp mắt. ”