"Ngây thơ! Không biết tự lượng sức mình!”
"Có chỗ dựa vững chắc vì sao không cần? Năng lực của ngươi còn xa, sao chỉ dựa vào mỗi trình độ của mình chứ?”
"Ngươi biết chỉ dựa vào ngươi bây giờ, ngươi sẽ bi thảm như thế nào?
Hắn dừng một chút, khóe môi gợi lên độ cong sung sướиɠ.
"Diệp Cửu Thu, đây mới chỉ là khởi đầu.”
Xoay người, hắn đi về phía quan tài đen, lại sau khi bước ra hai bước, phát hiện tóc bị kéo lại. Quay đầu lại nhìn kỹ, là Diệp Cửu Thu không biết từ khi nào đã nắm lấy một sợi tóc của hắn trong tay, quấn quanh ngón tay, nắm chặt.
“Buông tay ra!”
Hắn thấp giọng trách cứ, nhưng sau khi lời nói kết thúc, mới đờ đẫn phát hiện lời nói của mình không biết là nói cho ai nghe. Thủ phạm vẫn đang nằm trên giường và ngủ rất sâu.
Đồ chết tiệt! Ta thực sự muốn gϊếŧ ngươi!
Hắn khí thế dọa người đi về trước giường, động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng nhanh chóng đẩy ngón tay Diệp Cửu Thu ra, kéo tóc về, sau đó sải bước trở về quan tài đen nằm xuống, "chải" một chút khép lại nắp quan tài.
Dù sao tên ngu xuẩn này sắp ngã xuống, căn bản không cần hắn ra tay!
Diệp Cửu Thu cảm thấy mình có một giấc mộng.
Trong mộng có người rất ôn nhu vuốt ve hai má mình, đầu ngón tay lạnh như băng như sương, động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng, phảng phất như an ủi, làm cho người ta lưu luyến không thôi.
Người nọ còn ở bên tai nói rất nhiều lời, cụ thể là nội dung gì y sớm đã không còn ấn tượng, nhưng lại cảm thấy, những lời kia nghe rất bi thương, người nói những lời kia cũng rất bi thương, so với bi thương hiện tại của y nồng đậm không biết bao nhiêu, ngược lại làm cho y rất muốn đi an ủi hắn.
Sáng sớm, y mở mắt ra, sau khi từ trên giường ngồi dậy, liền ở trên giường ngẩn người. Trong đầu tràn ngập bóng dáng trong mộng của người nọ, mũi chua xót lại không phải là vì mình, mà là vì người kia.
Y mơ thấy ai? Diệp Cửu Thu ôm đầu gối kinh ngạc nghĩ, y có quen biết người kia không?
Nếu biết, tại sao không thể nhớ? Nếu không biết, vì sao tình cảm còn sót lại trong mộng lại nồng đậm như vậy?
Thẳng đến khi bụng đói kêu lên "ùng ục", y mới từ trong hồi ức hoảng hốt bừng tỉnh lại.
"Sẽ luôn nhớ tới." Y lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi giường rửa mặt. Cảm xúc áp lực xảy ra ngày hôm qua, sau khi khóc một hồi, hình như toàn bộ đã phát tiết hết ra ngoài.
Nếu đã ở chỗ này, ngoại trừ tu luyện thật tốt, tu luyện đến mức có thể rời đi, còn có thể có biện pháp gì đây?
Đây không phải là chuyện đã sớm hiểu ra rồi sao?
Diệp Cửu Thu nghĩ, chọn mệnh thi, tu luyện, về nhà. Ba mục đích ban đầu, hiện tại đã chỉ còn lại hai.