Chương 14

Hắn cúi đầu, tóc dài buông xuống bên tay Diệp Cửu Thu. Trên mặt phải của hắn được đeo mặt nạ xương, trên mặt trái lại bò đầy phù văn màu đen, làm cho người ta không cách nào đọc ra biểu tình của hắn. Nhưng ánh mắt của hắn rất chuyên chú, trong đôi mắt tối tăm chỉ phản chiếu ra khuôn mặt Diệp Cửu Thu.

Hắn trầm mặc nhìn hồi lâu, sau đó chậm rãi vươn tay ra, móng tay đen nhánh điểm lên mặt Diệp Cửu Thu, nhẹ nhàng theo đường nét khuôn mặt từng chút từng chút phác họa.

Một khuôn mặt thực sự quen thuộc và xa lạ.

Chính là khuôn mặt này, gọi tới bao nhiêu tai họa.

Ngón tay cuối cùng dừng lại ở khóe mắt đỏ thẫm của Diệp Cửu Thu.

Ngươi có sợ không? Rất ủy khuất sao? Ngươi có nhớ gia đình không?

Mỗi ngày, nói gì về gia đình, bạn bè, ngươi càng nhắc đến họ, ta càng muốn tự tay kết liễu ngươi.

Ngây thơ! Ngu ngốc! Rác rưởi! Hèn nhát!

Tất cả họ đều chết vì ngươi, làm thế nào ngươi dám sử dụng giọng điệu đó để đề cập đến họ!

Trong mắt hắn ấp ủ một cơn bão mang tính hủy diệt, móng tay lại giống như tình nhân nỉ non, yên tĩnh ôn nhu miêu tả khóe mắt xinh đẹp của Diệp Cửu Thu.

Chỉ cần nhẹ nhàng cắt lớp da này, người này sẽ chết.

Chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn, sinh mệnh của người này sẽ chấm dứt vào lúc này.

Chỉ cần hắn động ngón tay...

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ vết nước khô khóe mắt Diệp Cửu Thu, sau đó thu hồi bàn tay này.

Không, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.

Nếu gϊếŧ ngươi, mạng của ngươi sẽ quá tốt. Về sau không còn thống khổ bi thương, không còn điên cuồng tuyệt vọng nữa, không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của kẻ đê tiện nữa, sẽ không liên lụy ai, hại chết ai...

Ngươi dựa vào cái gì có cuộc sống tốt hơn ta?

Ta muốn con đường ta đã đi, ngươi cũng phải đi một lần nữa!

Ta muốn tất cả oán hận cùng thống khổ của ta, tất cả ngươi đều phải trải qua!

Xem ngươi giống như ta, vô vọng và chết!

"Hiện tại chết rồi, cũng quá tiện nghi cho ngươi." Hắn tiến đến bên tai Diệp Cửu Thu, nỉ non thì thầm, quỷ bí âm u.

Đứng lên, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt sưng húp của Diệp Cửu Thu, cúi đầu nói. "Đúng rồi, hôm nay ngươi bị người khi dễ, đúng không?”

"Vì sao không nói cho sư phụ?"

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Lòng tự trọng của đại thiếu gia, đúng không? Rõ ràng ở trong nhà chịu một chút ủy khuất cũng phải khắp nơi tìm người cáo trạng, vì sao ở chỗ này ngược lại ngay cả một đồng tiền ngạo khí cũng không có?"

Hắn phảng phất như đang tự hỏi tự trả lời.

"Không muốn bị người ta nói là có chỗ dựa vững chắc? Không muốn bị đối xử đặc biệt? Ngươi muốn được công nhận và người khác tôn trọng?”