Chương 13

Đệ tử thân truyền của Thiên Ma cung tu luyện điều kiện đều ưu đãi, lại có thời gian rảnh rỗi đem tâm tư tiêu đến loại địa phương này. Hắn đi theo phía sau Dương Hoành, mỉm cười nghĩ, thật sự là không có biện pháp, đối với Dương Hoành mà nói, trong khoảng thời gian này là rảnh rỗi là chơi đùa, nhưng đối với hắn mà nói lại không phải. Hắn xuất thân m Thi Tông, muốn sánh vai với Dương Hoành, cũng chỉ có thể dùng hết các loại thủ đoạn để cố gắng.

Hắn không có quay đầu lại, đi theo phía sau Dương Hoành, thần thái nhàn nhã thích ý, tán gẫu chuyện lớn chuyện nhỏ trong giới tu luyện, một đường đi xa.

Trong phòng, Diệp Cửu Thu đã cuộn mình trên giường, rơi lệ ngủ.

Y từ khi đi tới m Thi Tông, cảm xúc tích lũy trong lòng rốt cục đã đạt tới cực hạn, dưới sự kí©h thí©ɧ cố ý của Bạch Nhiên bộc phát sụp đổ.

Đột nhiên bị bắt đi, bàng hoàng rời xa quê hương, nhớ nhung người nhà, sợ hãi m Thi Tông, cô độc bất lực một mình, chịu ủy khuất lạnh lùng thù địch của mọi người. Đè nén áp lực, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nữa.

Tâm mệt mỏi, tinh thần mệt mỏi, rõ ràng còn đói bụng, nhưng cái gì cũng không muốn ăn, mơ mơ màng màng khép lại đôi mắt còn khóc, giống như trốn tránh vào giấc ngủ.

Nơi này không ai quan tâm để ý đến y, từ ban ngày đến đêm tối, cô đơn trong túp lều lẻ loi, không ai muốn tới gần đi vào.

Đêm khuya.

Bầu trời giống như mực nhiễm đen, mây âm u bao trùm trên bầu trời m Thi tông, rõ ràng không nhìn thấy mặt trăng, nhưng đáy cốc của m Thi tông, lại có ánh trăng chảy xuống như thủy ngân, nhuộm màu đen trắng thẳm cho từng cây cỏ của m Thi tông.

Diệp Cửu Thu vẫn còn đang ngủ say trong phòng, nước mắt của y đã ngừng, chỉ là chung quanh hốc mắt sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là hung hăng khóc qua.

Y ở trong mộng cũng ngủ không yên, cả người nửa nằm co lại thành một đoàn, môi dưới cắn chặt, giống như là đang tranh đấu với ai.

Quan tài đen của y đặt dưới cửa sổ, thân quan tài u ám phảng phất có thể cắn nuốt ánh sáng, trong phòng ánh trăng trải một nửa cũng giống như U Linh, làm cho người ta rất khó phát hiện.

Đột nhiên, quan tài đen có động tĩnh.

Một tiếng "ọp ẹp" rất nhỏ, nắp quan tài bị lực lượng vô hình đẩy ra. Một bóng người từ trong đó ngồi dậy, tóc đen như mưa, làn da trắng bệch dưới ánh trăng càng trắng đến rợn người, phảng phất có thể nhìn thấy huyết nhục xương cốt dưới làn da.

Hắn chậm rãi đứng lên, nhấc chân bước ra khỏi quan tài đen. Lặng lẽ đứng dậy.

Hắn từng bước đi về phía giường Diệp Cửu Thu, từ trong ánh trăng đi vào bóng tối trong phòng.

Cuối cùng, hắn đứng trước giường Diệp Cửu Thu.