Phì kiếm lặng lẽ vắt ngang bầu trời đêm, và Lâm Ái Hoa đáp xuống bên ngoài Trạm thu ngũ cốc của huyện thành.
Đúng như hắn nói, ở đó có một số kho ngũ cốc bị bỏ hoang phủ bụi.
Thần thức của Lâm Ái Hoa già quét, cô phát hiện thấy hai người đang trốn trong ngôi nhà nhỏ, nhòm qua khe nứt trên cửa sổ về phía nhà kho.
Hừ, dám giở trò hắc ăn hắc với lão tổ. Thật là một con chó lớn!
Lâm Ái Hoa nhẹ nhàng xua tay, hai người đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh.
Chỉ là một ít cơm thôi, trên đời thật sự không có. Lâm Ái Hoa lấy túi đựng đồ ra, điều khiển nó bay vào kho rồi trực tiếp đổ gạo xuống.
Năm ngàn cân gạo rơi xuống đất, chất thành một ngọn núi nhỏ. Lâm Ái Hoa đóng cửa lại, để lại một tia thần thức, nhảy lên phi kiếm lao tới nhà Đào ca.
Đứa nhỏ này, tốt nhất ăn phận một chút, băng không lão tổ cũng không phải là người ăn chay.
Phì Tử biết tối nay chủ nhân sẽ đến nên vẫn ngồi xổm trên mái nhà đợi.
"Chủ nhân đến rồi! Nếu ngài không đến, ta thật muốn về nhà tìm ngài." Phì Tử đã một ngày không gặp chủ nhân, thực sự rất nhớ con cá vàng nhỏ, nên trìu mến nhảy vào vòng tay của Lâm Ái Hoa, cọ a cọ.
Lâm Ái Hoa phớt lờ tâm tư của nó và hỏi, "Mọi chuyện ổn chứ?"
“Không, hắn chỉ là một kẻ hèn nhát thôi. Sáng tỉnh dậy, bị ta giẫm lên, hẳn là bị ta dọa sợ gần chết. Ta còn đi theo xung quanh để nghe hai cha con hắn nói về việc cử người canh trừng ỏ chỗ giao hàng.”
Phì Tử xoa xoa cọ cọ thêm hai lần nữa nhưng không thấy chủ nhân nó có phản ứng gì, nên hắn đành tạm thời phải bỏ cuộc.
Trong trường hợp này, hai người đó chắc chắn là người hỗ trợ do cha con Đào ca cử đi canh trừng.
Quên đi, hắn chưa từng gặp qua lão tổ là cô ấy, cũng không biết hắn thực lực đến mức nào. Nể đồng tiền... lão tổ tha cho hắn cái mạng chó đó vậy.
Đã mười giờ, Đào ca cứ nhìn chằm chằm không dám ngủ, sợ có thứ gì đó khủng khϊếp sẽ lại vào phòng mình, hắn đang ôm chăn, hồi hộp nhìn đồng hồ báo thức đầu giường thì đột nhiên có hai tiếng “ầm” từ ngoài cửa sổ.
Người phụ nữ mà anh cả đời không muốn gặp lại nói ngoài cửa sổ: “Hàng đã về, dậy làm việc đi!”
Ông trời oi, bà cô này thực sự ở đây!
Đào ca nhảy lên, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, ngay cả một bóng ma cũng không thấy được.
Tình huống này quá đáng sợ...
Đào ca nhanh chóng đứng dậy gõ cửa phòng cha hắn.
"Cha, cha ngủ chưa ạ? Hàng đã được giao tới, mời cha tới xem hàng."
Trương Hưu chỉ nằm trên giường giả vờ ngủ, nhưng thực sự không ngủ khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, hắn nhanh chóng đứng dậy và mở cửa.
"Thật sự ở đây? Tại sao họ biết nhà ta ở nơi này?" Ông nghi ngờ hỏi con trai mình.
Sáng ra, Tiểu Đào ôm một nắm gạo chạy vào phòng, nói tối có người gửi năm nghìn cân gạo mới vào kho, bảo hắn chuẩn bị nhận hàng, hắn còn mắng con trai mình.
"Lúa còn nằm trong lòng đất, gạo mới bây giờ lấy đâu gia? "
Nhưng sau khi nhìn thấy gạo, ông quyết định tin tưởng con trai mình một lần.
Nếu loại gạo này thực sự tồn tại, anh ta có thể bán nó với giá 50 xu một cân, cung chắc chắn sẽ vượt cầu.
Chỉ vì người dân ở các thị trấn nhỏ không đủ khả năng chi trả không có nghĩa là người dân ở các thành phố lớn cũng không đủ khả năng chi trả. Nếu tìm được cách phù hợp để gửi những nguồn cung cấp đặc biệt, hắn ta còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Hai người đang đợi ở kho phía đông thị trấn, là người hắn ta phái tới canh trừng, hắn ta muốn biết ai là người giao hàng.
Vốn thống nhất sau khi có người đến giao hàng, một trong hai người ở lại canh gác, người còn chạy báo tin cho hắn, như thế nào người báo tin còn chưa đến, mà con trai hắn lại biết chuyện báo tin trước?
Trương Tiểu Đào không dám nói nhảm với cha mình. Bà cô đó rất khó nắm bắt, ai biết bà đang trốn ở đâu mà theo dõi?
"Chuyện đó đừng lo lắng, mau phái người đến lấy hàng, con muốn về phòng đi ngủ đây."
Đào ca nói xong, sợ hãi trở về phòng, nhỏ giọng nói với một nơi không có người xung quanh: "Chị hai, cha em đã đi rồi, bây giờ em có thể ngủ được không?"
Lâm Ái Hoa đã rời đi nên tất nhiên sẽ không có ai trả lời hắn.