Chương 62: Giao hàng

Vừa vào cửa, cô đặt giỏ xuống, đi vào bếp uống một bát nước lớn, rồi cẩn thận lấy trong túi ra một nắm giấy bạc.

"Mẹ, hôm nay con bán được hơn mười tắm đồng, con giữ lại số lẻ để trả lại tiền lẻ cho người khá, 18 đồng mẹ đếm đi."

Mẹ Lâm nhận tiền, đếm hai lần rồi mỉm cười lấy ra hai đồng.

"Hôm nay bạn có nhận được phiếu phiếu vé gì không? Đây, giữ chúng để ăn sáng nhé."

Chị dâu Lâm không từ chối, đút tiền vào túi, cười nói: “Những thứ ở thành phố quá nhiều thứ khan hiếm. Nếu có xe đạp, con sẽ đạp mang bãi xơ mướp của nhà mình đi nữa. Mẹ nhà mình ăn không hết phải không? Mẹ không biết, rau bán trong thành đều có màu vàng, làm sao có thể ngon ngọt như của chúng ta.”

"Mua đi, mẹ sẽ mua cho con, đừng mãi lải nhải bên tai mẹ nữa!"

Mẹ Lâm trắng mắt nhìn con dâu, cười chỉ vào Tỏa nhi: "Tỏa nhi có thể đi đứng đi được rồi, sao con không nhanh đi xem một chút đi!"

"Thật sao?! Ha ha, con trai của mẹ thật tuyệt vời! Những đứa trẻ cùng tuổi khác giờ chỉ mới biết bò thôi đó."

Chị dâu Lâm cảm thấy mọi mệt mỏi trong cơ thể đều bị cuốn đi. Chị ta ôm Tỏa nhi rất lâu, thậm chí không để ý đến những con tôm trong chậu.

Có người tiếp quản nên Lâm Ái Hoa không quan tâm nữa, quay trở lại Thanh Minh Giới để trồng một số hạt cải dầu, đậu nành và hạt vừng.

Mẹ Lâm đổ tôm vào nồi, thêm nước, thêm chút hành lá, gừng và muối cho vừa ăn. Sau khi tôm chín đỏ khoảng hai phút, bà nhanh chóng lấy tôm ra.

Rất nhiều tôm không đặt vừa vào đĩa, bà dọn ra một cái thố lớn. Sau đó dập nhẹ một ít tỏi, rưới giấm, nước tương và một ít dầu mè vào bát, như vậy bát nước chấm đã sẵn sàng.

Nấu một ít súp trứng và trộn thêm chút dưa chuột. Bữa trưa hôm nay nhà họ Lâm rất phong phú.

Sau khi bà nấu nướng xong, mấy người đàn ông nhà họ Lâm cũng vội vã từ công xã trở về. Họ không muốn phải trả tiền cho vài chiếc bánh hấp ở đó.

Vừa bước vào cửa, trong sân đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

"Ha ha, con vừa mới nói ở nhà có đồ ăn ngon, mọi người còn không tin con?" Anh Lâm là người đầu tiên chạy vào bếp, mở l*иg bàn trên bàn ra, không kịp lấy đũa, hắn nhanh tay nhón thức ăn cho vào miệng.

“Thật ngon!” Hắn nhổ bỏ đầu tôm, nhai cả vỏ một ngụm nuốt trọn.

"Con là quỷ đói đầu thai à? Sao còn không nhanh chóng rửa tay chân đi! Tất cả đều giống khỉ bùn vậy."

Mẹ Lâm tức giận đẩy con trai ra ngoài và hỏi chồng mình: "Sửa kênh mệt mỏi lắm à? Hay chúng ta dừng lại không đi nữa nhé?”

Cha Lâm lấy một gáo nước rửa sạch bùn trên chân, cười nói: “Tôi không mệt, đều là ông cả, đào đất có gì mệt đâu.”

Tỏa nhi rất ham ăn tôm, chị đâu Lâm đã dùng thìa nghiền nát một ít rồi đút cho hắn, bây giờ chị ta rất đắc ý bế hắn đi khoe trước mặt mọi người.

"Tỏa nhi nhà chúng ta đã biết đi rồi!"

"Ai nha! Thật là một đứa bé ngoan, sau này nhất định sẽ tiền đồ rông lớn."

Cha Lâm xoá xoa đầu cháu trai, rồi nói với mọi người: "Ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong còn đi làm, đường xa đi càng sớm càng tốt."

Một số ít người còn tưởng hôm nay sẽ ăn chay, thật bất ngờ cơm trưa lại có tôm chấm dầu mè bóng loáng. Không ai có thời gian để nói chuyện nữa, chỉ sau khi mỗi người đánh chén xong hai bát cơm, họ mới có thời gian để trò chuyện.

"Ái Hoa, em ở đâu bắt được những con tôm này? Chỉ anh ba cách bắt đi, ngày nào anh ba cũng dậy sớm bắt cho em ăn."

Anh ba gần như ghen tị muốn chết! Hắn không thể học cách bắt cá, nhưng tôm chắn hẳn hắn sẽ bắt được vài con đi!

"Ở dưới sông đó, chúng có rất nhiều thỏa mái bắt, chỉ cần anh có tay là bắt được." Lâm Ái Hoa chiếu lệ đáp lại hắn.

Vậy tay này của hắn không phải là tay sao, hay đây là móng lợn lớn? Anh ba Lâm bị em gái nói đến mức không nói được lời nào.

Cá Nhỏ không chịu dạy, nói hắn không học được, em gái ruột của hắn lại càng đáng lo ngại hơn!

"Chúng ta đi làm thôi, công Xã còn xa lắm, đừng đến muộn." Anh hai Lâm rót đầy chai nước rồi mỉm cười kéo em trai đi.

Sau khi những người đàn ông ra khỏi nhà, chị dâu Lâm đi nhặt trứng như thường lệ, sau đó mỉm cười đi đến cửa phòng Lâm Ái Hoa.

"Ái Hoa, tôm có dễ bắt không, cô dạy chị dâu được không? Mỗi buổi sáng chị sẽ bắt một ít mang lên thành phố bán, nhất định mọi người sẽ tranh nhau mua cho mà coi!"

Chậc chậc, người phụ nữ này nghiện kiếm tiền mất rồi.

Lâm Ái Hoa hai ngày nay bận rộn, tạm thời không thể quan tâm đến chị ta, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi không rảnh... tôi sẽ lấy vé xe đạp cho chị."

"Cô có mối quan hệ lấy được sao?" Chị dâu Lâm đột nhiên ngừng nói.

"Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cho chị. Được rồi, tôi đi ngủ một lát, đừng quấy rầy tôi."

Lâm Ái Hoa đóng cửa phớt lờ chị ta, chị dâu Lâm ngày càng yêu mến cô em chồng nhiều hơn, rón rén trở về phòng mình nghỉ ngơi, trong khi ôm Tỏa nhi ở trong ngực.

Có bùa phù hộ, hai ngày nay chị ta rất dũng cảm, sau khi bán đồ của mình xong còn đi ngó nghiêng xem người khác bán. Sau hai ngày xem xét, chị ta kết luận người trong thành thiếu thốn đủ thứ, cho dù đào được mấy củ hành dại người ta cũng đổ xô đi mua.

Chị ta quyết định, nếu không có cá hoặc tôm, chị ta sẽ mang số rau củ từ đất phần trăm về và bán chúng.

Sau khi mua xe đạp, sẽ không còn có có khoản nào cần tiêu tiên nữa. Cha mẹ chồng đối với chị ta rất rộng lượng, chị ta cũng không thể quá keo kiệt với nhà chồng được.

Đã đến lúc em hai và em ba lấy vợ, nhà lại thiếu tiền. Ngoài ra còn có học phí cho Ái Hoa, chị ta cũng cần phải chuẩn bị trước. Những việc này đều phụ thuộc vào cô ấy!

Chị dâu Lâm được chợp mắt một lát, cảm giác như sống lại, người tràn đầy sinh lực, vội vã ra đồng kiếm điểm lao động.

Bữa trưa ăn tôm xong, bữa tối tương đối đơn giản. Mẹ Lâm nấu một nồi cháo trắng, nướng vài chiếc bánh ngô và xào một đĩa đậu nành, cả nhà vẫn rất hài lòng thỏa mãn với bữa ăn này.

Mọi người hoàn thành công việc và trở về phòng mình nghỉ ngơi, trong phòng đèn đóm tối mịt, nhưng Lâm Ái Hoa nằm trên kháng hai mắt vẫn còn mở to.

Đã đến lúc phải vào thị trấn và giao hàng rồi.