"Ồ, đừng đi! Ái Hoa, làm ơn vào nói chuyện với Ái Trân một lát. Sáng hôm qua con bé bị sợ hãi đến phát bệnh, hôm nay con bé vẫn chưa khỏi, hai chị em ngồi nói chuyện biết đâu con bé bớt sợ hãi..., đi đi đi, thím sẽ hái hồng cho hai đứa ăn.”
Quả hồng? Điều kiện này có thể chấp nhận được.
Lão tổ cô làm điều này không phải vì đồ ăn đâu nhé, chủ yếu lão tổ muốn xem trò cười của Lâm Ái Trân thôi!
Lâm Ái Hoa từ bỏ sự phản kháng mặc cho thím hai lôi vào, thím ta nói lớn tiếng hướng căn phòng phía đông: "Ái Trân, ra ngoài nhanh lên, chị họ Ái Hoa đến chơi với con này."
Một lúc sau, Lâm Ái Trân bước ra với khuôn mặt trắng bệch, cô ta nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc với Lâm Ái Hoa.
"Chị Ái Hoa, chị đến rồi, vào ngồi đi, em lấy nước cho chị.”
"Không, tôi chỉ đến nhìn cô một cái thôi. Thím hai nói cô bị bệnh vì quá sợ hãi... cô không sao chứ? Mặt mũi như thế nào tai nhợt như vậy?" Lâm Ái Hoa cố ý hỏi, như thêm muối vào vết thương của Lâm Ái Trân.”
Lâm Ái Trân cười gượng trả lời: "Không sao đâu, tôi chỉ bị cảm lạnh thôi, hai ngày nữa là ổn."
“Không phải sợ... không sao, không sao! Tôi còn tưởng cô sợ là vì đã nhìn thấy thứ không nên thấy nữa."
Muối dù thời kì này có đắt đỏ khăn hiếm đi chăng nữa, cũng phải nhiệt tình rắc nó lên thôi!
Lâm Ái Hoa nói vậy, Lâm Ái Trân lại nghĩ đến đống chuột chết đẫm máu trên giường, sắc mặt cô ta lúc này càng tái nhợt hơn, không dám tiếp tục câu chuyện nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Chị Ái Hoa, nghe nói chị sắp lên thị trấn học cấp ba phải không?”
"Đúng vậy, trường học sắp khai giảng lại rồi, mấy ngày nay tôi vẫn chăm chỉ học tập, sau khi tốt nghiệp là có thể lên thành phố làm việc, như vậy cũng sẽ giảm bớt gánh nặng cho gia đình."
Để kí©h thí©ɧ em họ của mình, Lâm Ái Hoa mở to mắt mà nói dối.
Đôi mắt của Lâm Ái Trân đỏ lên vì ghen tị.
"Chị Ái Hoa, chị thật may mắn, bác cả và mọi người trong gia đình đối sử rất tốt với chị, họ còn không bắt chị làm ruộng và sẵn sàng bỏ tiền cho chị đi học."
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Lâm Ái Hoa trắng mắt cố ý lớn tiếng nói: "Ái Chân, chú hai không cho em đi học à? Thực sự không có nhà máy nào cần người chỉ tốt nghiệp tiểu học đâu, nên em chỉ có thể ở nhà làm ruộng thôi. Em họ, em thực sự vất vả và đáng thương quá!”
"Nhà tôi không thể so sánh với nhà chị họ được...!" Lâm Ái Trân đang định phàn nàn và hỏi về bí mật của nhà bác cả, nhưng nhìn thấy mẹ mình mang hai quả hồng đi ra, cô ta nhanh chóng im lặng.
“Ái Hoa, lại đây ăn hồng đi.” Thím hai Lâm cảm thấy không vui, cố gắng mỉm cười nhét cả hai quả hồng vào tay Lâm Ái Hoa.
Họ không vui, Lâm Ái Hoa lại càng vui hơn! Cô nhận lấy quả hồng, ngọt ngào nói lời cảm ơn với Thím hai của mình.
“Thím hai, Ái Chân không có việc gì, tôi không ở lại nói chuyện nũa tôi về đây.”
Nói xong cô xách giỏ đi ra ngoài.
Lâm Ái Trân nhạy cảm với việc mẹ cô tâm trạng không tốt. Cô thầm trách Lâm Ái Hoa đã nói những lời lẽ không hay với cô ta, còn để mẹ cô ta nghe thấy, cô ta đành vội vàng giải thích.
"Ái Hoa, chị đi mua đồ à? Cuộc sống gia đình em eo hẹp, không thể tiêu tiền hoang phí như nhà chị họ được."
"Ai, đâu có, tôi chỉ đi cắt ít cỏ mang về cho gà ăn thôi, không tốn tiền không tốn tiền." Lâm Ái Hoa cho cô ấy xem giỏ và mang hai quả hồng về nhà.
Lâm Ái Trân thèm trứng của bác cả mình đã lâu. Cô nghe nói lá có thể cho gà ăn nên nhanh chóng nhặt giỏ lên đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, con cũng cắt ít cỏ, nhà bác cả con một bữa có thể ăn bảy tám quả trứng đó, chắc chắn là do gà ăn lá cỏ, nên đẻ nhiều trứng hơn!”
Về đến nhà Lâm Ái Hoa vứt qua sau đầu chuyện vừa rồi, cô đổ tôm vào chậu, nhanh chóng lấy quả hồng ra và cắn một miếng.
Quả thật rất ngon! Quả to, thịt quả chắc mịn, bên trong chỉ có hai hạt nhỏ, hắc hắc để riêng hặt này trồng ở Thanh Minh giới.
Lâm Ái Hoa ăn xong quả hồng, ôm Tỏa nhi đi xem tôm. Tỏa Nhi tò mò nhìn những vật nhỏ sống động này rồi đi theo chúng bi bô tập nói.
"Tôm,Tôm, ăn tôm!"
Một con tôm nhảy ra khỏi chậu, nhảy xuống đất, hắn vội vàng muốn bắt lấy, loạng choạng đứng dậy.
Hắn bước hai bước bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, lao tới, muốn vồ lấy con tôm rồi muốn nhét luân vào miệng mà không cần suy nghĩ: "Cô cô, ăn ăn."
Cảnh tượng này tình cờ được này mẹ Lâm nhìn thấy.
"Ai nha, Tỏa nhi nhà chúng ta bây giờ có thể đi được rồi? Đến, đến với bà!"
Mẹ Lâm ngồi xổm xuống, dang tay đón Tỏa nhi đến gần mình rồi bế nó lên.
"Tỏa nhi thật tuyệt vời! Bà nội nấu tôm tôm cho Tỏa nhi nhà chúng ta ăn nhé!"
Mẹ Lâm lấy con tôm từ tay con gái ném vào chậu, bà khen ngợi: "Những con tôm này to thật, con bắt ở đâu vậy? Cả đời mẹ chưa bao giờ thấy con tôm nào trông ngon thế này!"
“Có một đàn tôm tụ tập ở cây thủy sinh ven sông ăn cỏ, nên con đã bắt hết chúng về.”
Lâm Ái Hoa không muốn nói nhiều về chuyện con tôm nữa, cô ôm lấy Tỏa nhi hỏi: “Chúng ta nên làm gì đây? Ăn trưa nhé?”
“Mẹ sẽ om với đậu lăng cho con, thêm chút mỡ lợn, ngon đến mức con ăn muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi!”
Mẹ Lâm vui vẻ lấy kéo cắt bỏ chân và râu tôm, bà không biết chọn chỉ tôm thế nào nên chỉ rửa sạch bằng nước rồi nói: “Không còn nhiều dầu đâu, chúng ta hấp những con tôm này nhé."
Dù nấu món gì, Lâm Ái Hoa đều rất tự tin vào tài nấu nướng của mẹ Lâm.
Tuy nhiên lúc này cô mới phát hiện, dầu ăn là một vấn đề và cô phải tìm cách giải quyết nó. Chẳng còn cách nào khác cả, cô muốn ăn món tôm chiên, cá áp chảo, bánh xèo hành lá thơm ngon mà cô từng thấy ở thành phố nhưng chưa có cơ hội ăn.
Lâm Ái Hoa chơi với Tỏa nhi một lúc, chị đâu Lâm đi bán trứng dưới nắng như thiêu đốt về.