Chương 54: Chuyện của Tỏa nhi

Không cần đoán? Thần thức của Lâm Ái Hoa đã sớm quét qua nó.

Nên phối hợp cô sẽ phối hợp, bằng không người ta mất hứng không đi được. Chẳng lẽ muốn lão tổ cô ấy mỗi ngày đều phải làm như vậy sao?

Mẹ Lâm nhịn không được nữa, hỏi trước: "Bao nhiêu? Đưa đây mẹ đếm."

Chị dâu Lâm đưa tiền, kiêu ngạo nói: “Con bán được tận hai mươi bảy đồng, còn đổi phiếu thịt một cân!”

“Nhiều như vậy!” Mẹ Lâm thả Tỏa nhi lên giường con gái, lấy tiền điếm đi đếm lại mấy lần.

“Mẹ, mẹ không biết đâu, người thành phố rất tham mua.” Chị dâu Lâm kể cho hai người nghe chuyện xảy ra khi chị ta bán cá.

"Giá Ái Hoa nói vẫn còn quá thấp, những người đó xúm lại tranh nhau tăng giá, con bán cho ai chả giá cao nhất."

Chị ta nhặt tấm phiếu duy nhất ra nói: “Có một bà cụ không đủ tiền, nhưng muốn mua cá diếc về kích sữa cho con dâu nên đưa cho con cái này”.

“Trứng vẫn bán một mao, chỉ hai phút liền bị cướp sạch. Cá bán được mười bảy đồng, con lấy tiền lẻ mua ruy băng buộc tóc và ăn một bát mì. Trong thành một bát mì tận tám mao, ăn xong còn đói hơn là ăn trứng.”

Chị dâu Lâm lấy hai quả trứng ra đưa Lâm Ái Hoa một quả, sau đó bóc quả còn lại cho Tỏa nhi ăn.

Tỏa nhi cắn một miếng trứng, hai mắt lập tức sáng lên, cười toe toét với chị dâu Lâm: "Mẹ, ăn ăn..."

Hắn lại đẩy trứng về phía miệng mẹ mình.

"Tỏa nhi, con trai ngoan của mẹ!" Chị dâu Lâm vui vẻ hôn chụt chụt vào mặt đứa nhỏ hai lần, giả vờ cắn một miếng rồi tiếp tục đút cho thằng bé ăn.

"Tỏa nhi có thể nói chuyện? Ha ha, Tỏa nhi gọi bà đi!"

Mẹ Lâm gẹo hai má cháu trai, cầm tấm phiếu trong tay, cười nói: “Cháu trai yêu của bà nội, ngoan ở nhà chơi, bà nội mua thịt cho con. Ăn thịt để Tỏa nhi của bà nhanh lớn được không?"

Bà lấy hai đồng nhét vào tay con dâu: “Cho con, giữ một ít tiền riêng, về sau nhìn thấy cái gì thích tự mình mua, không cần nói cho mẹ.”

Chị dâu Lâm nhanh chóng nhét tiền lại và nói: “Không, con không cần mua gì cả”.

"Cho con, con cứ câm lấy! Mấy ngày nay vất vả con, con xứng đáng được như vậy." Mẹ Lâm lại nhét tiền vào túi chị dâu Lâm.

Cô nhanh chóng lấy tiền ra, nhìn Lâm Ái Hoa, ngượng ngùng nói: "Mẹ, tiền này để chỗ mẹ tích đi. Ái Hoa nói, cô ấy có thể lấy được phiếu xe đạp, chờ tiết kiệm đủ tiền, có thể mua chiếc xe đạp chạy hay không?"

"Mua xe đạp? Kia tốn bao nhiêu tiền?"

“Có một cái ở cửa hàng bách hóa trong thị trấn. Giá một trăm năm mươi…”

Chị dâu Lâm vừa nói xong, nụ cười trên mặt mẹ Lâm lập tức biến mất.

Bà âm thầm tính toán. Cá không thường xuyên có, nhưng trứng có thể bán được mười đồng mỗi ngày, một trăm năm mươi mười lăm ngày.

Con dâu tôi mỗi ngày đi bộ mấy tiếng vào thành bán, vừa mạo hiểm vừa mệt mỏi, chiều lại phải xuống ruộng làm việc, mua một chiếc xe đạp thực sự cũng không quá phận.

“Được rồi, tiền hai ngày đầu để lại cho Ái Hoa đi học, về sau bán được mẹ để toàn bộ cho con mua xe!”

Chị dâu Lâm nhìn thấy thái độ của mẹ chồng thay đổi, chị ta tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ bà lại đồng ý.

“Mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, con đi mua thịt!” Cô vui vẻ nhảy nhót, lại bị mẹ Lâm ấn xuống.

"Con chạy cả buổi sáng, không mệt à? Con nghỉ ngơi đi, mẹ đi mua thịt cho cả nhà ăn."

Mẹ Lâm mang tiền về phòng cất đi, sau đó chạy nhanh đến cung tiêu xã, mang theo tiền cùng phiếu thịt.

Tỏa nhi ăn xong trứng chăm chú nhìn Lâm Ái Hoa. Nghĩ đến hắn còn không có ăn đủ, Lâm Ái Hoa đưa trứng trong tay cho hắn.

"Tỏa nhi còn muốn ăn trứng? Gọi cô cô đi, cô cô cho Tỏa nhi ăn."

Tỏa nhi cầm lấy quả trứng gõ lên trán hắn, đau nhếch khóe miệng, hắn lại đưa đến cho mẹ nói: “Cô… cô, ăn ăn.”

Chị dâu Lâm không khỏi bật cười khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của con trai mình, Lâm Ái Hoa cũng không nhịn được cười.

Trứng gà cô nuôi chứa một chút linh khí, hắn ăn hai ngày, đột nhiên trở nên thông minh.

Đáng tiếc Tỏa nhi chỉ là một người bình thường, nếu không cùng tổ tiên tu luyện thì tốt rồi, nhất định sẽ hiếu thảo hơn đệ tử phản nghịch kia.

Chị dâu Lam gõ gõ quả trứng ở mép bàn, bóc vỏ rồi đưa cho cô em chồng.

"Đây, cô cũng ăn một cái đi."

Trứng này là buổi sáng me Lâm nhét vào trong tủi chị dâu, lúc này nó không còn thơm ngon như lúc mới nấu nữa, nhưng Lâm Ái Hoa vẫn ăn một cách ngon lành thích thú.

Cô tự cắn một miếng, sau đó bẻ một miếng lòng đỏ trứng gà nhét vào miệng Tỏa nhi, nhìn nụ cười hài lòng của đứa cháu nhỏ, ngon hơn nhiều so với việc ăn một mình.

Ăn trứng xong, chị dâu Lâm đi pha thêm một cốc sữa mạch nha nữa, ba người cùng uống. Cô liếʍ môi, thần bí tựa vào tai Lâm Ái Hoa, hỏi: "Ái Hoa, nói cho tôi biết, vị Lão tổ nào đã phù hộ tôi? Tôi phải dâng hương cho ngài tỏ lòng thành kính."

"Chị dùng rồi?" Lâm Ái Hoa không tin chị ta lại xui xẻo như vậy.