Chương 45: Phi kiếm cắt lúa

"Bạn cùng lớp đó nói trường cao trung sẽ sớm bắt đầu mở cửa cho học sinh đi học lại, họ chỉ cần học hai năm là có bằng tốt nghiệp.”

"Đây là một tin tốt."

Bố Lâm gật đầu nói: "Buổi tối về bảo con bé thu dọn đồ đạc, học hành chăm chỉ và chuẩn bị đi học ở huyện.”

“Nhưng, Ái Hoa nói cô ấy không muốn học nữa và muốn về nhà làm ruộng với chúng ta."

Anh Lâm nghe vậy mặt tối sầm:

"Tôi đã bảo em ít nói thôi, làm sao không ngậm được cái miệng của mình vào. Ái Hoa Hoa con bé da mặt mỏng, không đành lòng nghe ngươi khác cằn nhằn mới vậy."

Thấy người đàn ông của mình tức giận, chị dâu Lâm nhanh chóng nói thêm:

"Tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy, nhưng cô không nghe và bảo tôi đừng bận tâm đến chuyện gia đình."

"Thật sự, tôi đã nói với cô ấy. Cô ấy nói rằng sau này cô ấy sẽ giao việc đó cho tôi, cô yên tâm học tập là được, nhưng sau khi gặp bạn học xong lại thay đổi như vậy. Nếu không tối về mọi người về nói chuyện lại với cô ấy thêm lần nữa."

Thấy chị ta nói một cách chân thành, mấy người đàn ông nhà họ Lâm sắc mặt có vẻ khá hơn.

Cha Lâm gật đầu nói:

"Được rồi, tối nay chúng ta hãy nói chuyện này. Con cũng đừng nói chuyện này bên ngoài, đừng để người ngoài hỏi thăm chuyện gia đình."

Đàn ông trong nhà Lâm thì kín tiếng, nhưng chị đâu Lâm là yêu lải nhải thích cằn nhằn. Tuy nhiên, từ giờ trở đi cô ấy phải vào thành bán trứng, không thể nào cô ấy có thể tự hại mình được phải không?

Mẹ Lâm thấy cửa phòng con gái không mở cũng không để ý nhiều, đóng cửa sân lại, mang Tỏa nhi đi cung tiêu xã.

Gần đây, cảm giác thèm ăn của con gái tăng lên rất nhiều, bà vừa vui nhưng cũng vừa lo lắng, tìm mọi cách để cải thiện cho mọi người bữa ăn ngon hơn.

Có tiền trong túi, mẹ Lâm có nhiều ý tưởng hơn.

Bà muốn mua hai miếng đậu phụ, giữ lại đầu cá để nấu canh đậu phụ, thân cá cho vào om, nướng đuôi cá làm bột cá cho Phì Tử trộn cơm ăn. Đi hái bí ngoài đồng, đào ít hành dại, tối nay không ăn cháo bột ngô, cả nhà thích ăn cháo trắng hơn.

Mọi người đều bận rộn, Lâm Ái Hoa cũng không nhàn rỗi.

Đàn em của Phì Tử rất có năng lực, tu vi của tổ tiên chỉ tăng lên một cấp, toàn bộ hồ nước đã được họ khai hoang.

Lâm Ái Hoa nhìn lũ linh thú mặt xám mày tro, vẫy tay thương cảm:

"Đi, đi, hôm nay tao không cần đến chúng mày nữa."

Phì Tử phủi bụi bẩn trên người, không đợi chủ nhân tóm được nó làm tráng lao động. Nhanh như chớp, chạy ra hồ bắt cá nạp lại năng lượng.

Nhìn lúa mì chín, Lâm Ái Hoa lấy ra một thanh phi kiếm, trong miệng niệm chú, thanh kiếm vù vù xé gió bay đi.

Thanh kiếm lóe lên, cắt đứt thân lúa thành từng bó nhỏ gọn gàng. Lâm Ái Hoa vung hai tay, điều khiển phi kiếm đập dập, làm hạt thóc rơi ra khỏi thân cây lúa. Một trận từng cơn gió nhẹ thổi qua, rơm rạ cùng hạt thóc tách ra hoàn hảo, chia thành hai đống và chất sang một bên.

Hoàn hảo!

Lâm Ái Hoa nhìn thành quả vụ thu hoạch đầu tiên của mình gật đầu hài lòng. Không tồi! Chia theo từng mảnh đất, giữ vài trăm cân, vừa lúc làm mầm mống.

Quay đầu lại nhìn xem Phì Tử, tên kia ăn no cá vàng nhỏ, Sợ chủ nhân lại bảo nó đào hố lần nữa, trở mình nằm phơi cái bụng trên mặt đất giả chết đâu.

Đúng, Lâm Ái Hoa cong môi.

Trình độ tu luyện của lão tổ bây giờ đã được đề cao, cô có thể xử lý những việc nhỏ nhặt như gieo hạt chỉ bằng một cái vung tay.

Ở Thanh Minh Giới có linh khí dồi dào, chỉ cần có nước là có thể trồng lúa. Lâm Ái Hoa khá hài lòng với sản lượng nên không thèm cày xới thâm canh mà chỉ quản lý rộng rãi, điều khiển một cơn gió thổi rải đều hạt lúa xuống đất.

"Tiểu mập, thả nước ra."

Chủ nhân chỉ mới mấp máy miệng, Phì Tử chạy gãy chân.

Mèo nhỏ đáng thương, meo ô…ô… ô! Cho dù là chết thật cũng phải nhận mệnh đứng lên, đào lớp đất chặn mương nước cho chủ nhân.

Với hơn chục mẫu đất, gieo trồng thế nào cũng có vạn cân lương thực.

Lâm Ái Hoa vẫn đang trong giai đoạn luyện khí, một phen gây sức ép cũng không thấp. Sau khi gieo hạt cô sẽ không quản, tiếp tục tu luyện để bổ sung linh lực cho mình.

Phì Tử không dám ở lại với chủ nhân nữa, nếu không thì không biết nó lại bị sai sử thành cu li làm việc gì đâu. Nhảy ra khỏi Thanh Minh Giới, Phì Tử chạy về phía nhà Dư Tiểu Ngư mà không quay đầu lại.

Dư Tiểu Hồng đứng dậy đi làm và đánh thức vợ chồng lão Dư. Thấy con trai đứng ngoài sân ngắm cá, mẹ Dư nhanh chóng kéo con xuống dưới mái hiên, vợ chồng lão Dư vội vàng bỏ cá vào chậu lớn, vui vẻ hỏi:

“Con trai, cá ở đâu ra vậy?”

“Tôi bắt được. Nó để làm cá chua ngọt."

"Ngươi còn có thể trảo ngư? Con ta cũng thật lợi hại!" Dư mụ mụ cười đến miệng đều hợp không hơn , "Ngươi muốn ăn đường dấm chua ngư, mẹ cái này đến làm."

"Con cũng có thể bắt cá à? Con trai mẹ cũng thật lợi hại!"

Mẹ Dư cười đến không ngậm được miệng:

“Con muốn ăn cá chua ngọt, để mẹ làm cái này cho con.”

Con trai bà đã về nhà được hai ngày, mỗi bữa chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng điều này khiến hai vợ chồng già rất lo lắng. Hiếm khi thằng bé muốn ăn cá, còn không chạy nhanh làm!

Mẹ Dư vào lấy con dao làm bếp ra, sau đó tìm một miếng đá xanh và mài nó hai lần, nhưng Dư lão Tứ ngập ngừng ngăn lại.

"Tốt hơn hết là đừng gϊếŧ con cá này. Hộ khẩu của Cá Nhỏ vẫn chưa được đăng ký, và thằng bé không thể nhận được khẩu phần lương thực. Buổi tối tôi muốn đưa con cá vào cho đội trưởng Chu, nhờ ông ta giúp đỡ.”