Chương 43: Cá Nhỏ bắt cá lớn

"Thêm chút nữa."

Những người khác cảm thấy mệt mỏi với điều đó, nhưng Lâm Ái Hoa thì không. Một ngụm rau, một ngụm cơm, cô ăn một cách vui vẻ.

Biết hôm nay đi đường xa chắc bọn họ đã đói, mẹ Lâm đặc biệt nấu thêm cơm, quả nhiên bọn họ vẫn ăn hết.

Lâm Ai Hoa hôm nay sẽ không tự biến mình thành kẻ ngốc nữa. Ăn xong, cô hài lòng sờ bụng, từ trong túi móc ra một nắm tiền giấy nói:

"Đây là tiền trứng hôm nay, đều ở đây."

Mẹ Lâm vui vẻ câm lấy tiền, chị dâu Lâm nhanh chóng lấy bánh Bát Chân Cao ra nói:

“Mẹ, con mua một hộp đồ ăn nhẹ cho Tỏa nhi có tiêu một ít tiền, ở đây vẫn còn bảy đồng, chín mao.”

Nhiều như vậy! Đôi mắt của mấy người đàn ông sáng lên.

Họ làm việc mệt chết mệt sống cả ngày mỗi điểm công chỉ có giá trị vài xu. Đến cuối năm, ngoại trừ khẩu phần được cấp phát, nếu một gia đình có thể kiếm được một trăm đồng thì coi như là một điều may mắn. Con gà ở nhà có thể đẻ tám đồng một ngày?

"Gà này đẻ trứng cũng quá hương!"

"Con gà ở đâu rồi? Nhanh cho chúng ăn đi."

Gia đình họ Lâm đang tìm gà, hai con gà đang tìm Lâm Ái Hoa. Nhìn thấy cô quay lại, mọi người đều đứng ngoài cửa bếp nhìn cô chằm chằm, còn hai con gà thì kêu quác quác tỏ vẻ bất bình.

“Khi nào gà mới có thể ăn cỏ tiên?” Bọn chúng có vẻ đều thiếu kiên nhẫn.

Mẹ Lâm rắc một nắm cỏ kê xuống đất, nhưng hai con gà không hề tỏ ra muốn ăn. Chúng miễn cưỡng mổ vài mổ và lại nhìn chằm chằm vào Lâm Ái Hoa.

"Hôm nay gà của chúng ta đẻ hơn mười quả trứng, ta đều nhặt trong giỏ. Ái Hoa con không phải nói chúng thích ăn cỏ sao? Mẹ cho chúng ăn xong tại sao lại không ăn?"

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Ái Hoa đành phải đứng dậy, đi vòng qua góc tường, lén lút lấy ra một nắm cỏ không gian.

"Ăn, ăn đi và đẻ thêm trứng sau khi ăn xong."

Khi cỏ rơi xuống đất, hai con gà đột nhiên nhảy lên vui vẻ. Mẹ Lâm tự mãn cười nói:

“Thì ra con hàng này muốn cỏ ở đó, mẹ biết.”

Giờ bạn đã biết rồi, tôi sẽ giao việc cho gà ăn. Lâm Ái Hoa mật quyết định sau này sẽ trồng cỏ dại mà cô đã nhổ ở góc ruộng, sau này cô sẽ không quan tâm đến việc cho gà ăn.

Mẹ Lâm vui vẻ cầm tiền về phòng giấu đi, chị dâu Lâm nhìn mọi người, lúc này thật sự không dám nhắc đến xe đạp. Tốt nhất nên nói chuyện này với người đàn ông của chị ta sau giờ nghỉ trưa.

Lâm Ái Hoa nhớ tới cơm, ăn xong liền lẻn vào phòng, đóng cửa lại, lập tức tiến vào Thanh Minh giới.

Buổi chiều phải đi làm nên cha Lâm và những người khác nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, chỉ có anh ba Lâm là không thể ngồi yên, thấy không ai để ý nên lén xách giỏ đi về phía con sông.

Một ngày tháng Chín, giữa trưa nắng gắt, anh chỉ mặc chiếc sơ mi nhỏ kết hợp với chiếc quần to, tìm chỗ râm mát bắt đầu làm việc.

Đến trưa, hắn lén giấu một nắm cơm nhỏ ngâm vào canh hầm bồ câu, nếu bỏ vào giỏ chắc chắn sẽ bắt được cá.

Anh ba Lâm nhìn chằm chằm vào giỏ cá đầy mong đợi, chỉ chờ bắt được vài con cá nhỏ rồi về nhà.

Đáng tiếc đêm qua vùng nước này vừa bị tổ tiên quét sạch, anh ba Lâm chờ đợi đến dài cổ, ngay cả bóng cá cũng không nhìn thấy.

"Không nên! Tại sao không có cá ăn cơm nắm thơm như vậy?"

Hắn nhấc giỏ bẫy lên, phát hiện bên trong vẫn còn Nguyên cơm nắm, không thiếu một hạt cơm. Hắn không phục, nhưng chuyển vị trí đặt bẫy đi nơi khác, vẫn khong bắt được con cá nào.

“Là bởi vì không có vận may cua Phì Tử sao?”

Anh ba Lâm không muốn nhận thua bản thân là kẻ thua cuộc, liền vò nát nắm mồi ném ra xa, cố gắng thu hút lũcá.

“Cậu muốn bắt cá?”

Du Tiểu Ngư không biết từ lúc nào đi tới phía sau hắn.

Anh ba Lâm giật mình, vỗ nhẹ vào l*иg ngực cười nói:

"Là Tiểu Ngư, sao lúc đi lại không phát ra âm thanh gì?"

Dư Tiểu Ngư biết anh ấy, anh ấy và Lâm Ái Hoa đã đến nhà anh ngày hôm qua.

"Cậu cũng muốn bắt cá sao...?"

Dư Tiểu Ngư gật đầu nói:

“Theo tôi."

Anh dẫn anh ba Lâm đi xa hơn một chút, nhặt vài viên đá và ném chúng vào nước.

"Cá đó, đi bắt đi."

Ở đây có cá không? Anh ba Lâm nhìn chỗ hòn đá rơi xuống, ngay lập tức hai mắt trợn tròn vì phấn khích. Thực sự có cá! Ba con cá lớn từ từ nổi lên mặt nước với cái bụng trắng muốt lật ngửa.

"Nó thực sự là do cậu làm! Chờ đã, tôi sẽ vớt nó ra!"

Nói xong, anh ta cởϊ qυầи áo và nhảy xuống sông.

Đó là tư thế bơi chó tiêu chuẩn, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến tốc độ của anh ba Lâm. Chỉ trong vòng vài phút, anh đã vớt được cả ba con cá lớn lên bờ.

Anh ba Lâm bắt con cá chép trắng bạc lớn nhất đưa cho Cá Nhỏ nói:

“Cậu cầm con to nhất này đi, còn hai con nhỏ hơn cho tôi”.

Dư Tiểu Ngư lắc đầu:

“Đều giao cho cậu.”