Chương 41: Gia đình tôi đặc biệt khó khăn

Người đàn ông cao gầy, đeo một cặp kính gọng đen, dáng người văn nhược, thoạt nhìn giống như một học giả.

Nhìn thấy Lâm Ái Hoa, trên mặt anh ta hiện lên niềm vui bất ngờ, anh ta không để hai người hướng anh ta đi mà đi thẳng về phía Lâm Ái Hoa.

Lâm Ái Hoa sửng sốt một lúc, có một đoạn ký ức hiện lên trong đầu cô.

"Trương Diệu Dương, là anh, có chuyện gì muốn gặp tôi sao?"

Đây là bạn học cấp hai sống ở thị trấn của cô, gặp mặt cũng không có gì ngạc nhiên.

Trương Diệu Dương có chút bất ngờ trước sự thờ ơ của cô, nhưng lại nghĩ cô xấu hổ trước mặt quá nhiều người nên cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đến gần nói:

“Đúng vậy, tôi muốn kể cho cậu nghe chuyện trường học."

Lúc đó, bầu không khí rất bảo thủ, mặc dù người đàn ông này có vẻ hiền lành và vô hại nhưng chị dâu Lâm không dám để cô em chồng nói chuyện một mình với cậu ta. Cô nhanh chóng chạy tới nắm lấy cánh tay Lâm Ái Hoa, đưa cô rời khỏi cửa hàng bách hóa.

"Chúng ta ra ngoài trước, đừng chặn cửa người ta."

Trương Diệu Dương gật đầu lịch sự với chị dâu Lâm, và tiếp tục nói chuyện với Lâm Ái Hoa:

"Trường trung học huyện sắp khai giảng, cậu đã nhận được thông báo chưa?"

Trường bắt đầu học lại ư? Lâm Ái Hoa không muốn đi.

Thế gian này đọc thư có gì tốt, đọc xong có trở thành tiên được không?

"Không có! Cậu tự đi học thôi, tôi sẽ không đi."

Lâm Ái Hoa nói lời tái kiến, quay người rời đi. Trương Diệu Dương nhanh chóng đi theo vài bước và kêu lên:

"Lâm Đồng học, bạn có khó khăn gì ở nhà không? Bạn đừng lo lắng, các bạn cùng lớp sẽ giúp bạn, như thế nòa cũng phải học hết cao trung đó!"

Nhìn thấy lòng tốt của cậu ta và việc họ đã là bạn học ba năm, Lâm Ái Hoa dừng lại bước chân.

"Gia đình tôi thực sự khó khăn, tôi không thể đến trường, phải về nhà kiếm công điểm lao động đâu."

Cô chỉ là tìm một cái cớ, nhưng cậu bạn Trương Diệu Dương lại nghiêm túc xem xét.

Lâm Ái Hoa sống ở một vùng nông thôn, là bạn cùng lớp của cô được ba năm, hắn đã tận mắt chứng kiến

cô gái này sống vất vả và học tập chăm chỉ như thế nào.

Cô ấy phải có lý do đặc biệt để từ chối đi học. Nhạc nền buồn tự động vang lên trong đầu Trương Diệu Dương.

Làm sao một cô gái chăm chỉ như vậy lại có thể bị cuộc sống đánh bại dễ dàng như vậy?

"Lâm đồng học, chờ một chút, nghe tôi nói, bắt đầu từ năm nay, cậu chỉ cần học hai năm cấp ba, kiên trì thêm hai năm nữa, sau khi tốt nghiệp cậu có thể vào thành phố làm việc, vận mệnh cậu sẽ thay đổi vì điều này!"

"Đừng lo lắng về học phí! Tôi sẽ giúp cậu tìm ra cách giải quyết."

Câu giúp tôi?

Lâm Ái Hoa không khỏi nhìn cậu ta từ trên xuống dưới. Cô không nhớ mình và tiểu tử này có nhiều giao tình đến vậy.

Nguyên chủ quả thật có chút tình cảm mơ hồ với Trương Diệu Dương, nhưng tất cả đều là tâm sự thiếu nên, cũng không ai nói ra, Lâm Ái Hoa càng không có cảm giác gì.

Đối mặt ý tốt thật tâm của Trương Diệu Dương, cô chỉ có thể kết luận, tiểu tử này là người tốt lắm tiền.

Tổ tiên, cô ấy không bao giờ lừa dối người tốt.

"Cảm ơn, nhưng bây giờ không cần thiết. Tôi đi đây, tạm biệt."

Lâm Ái Hoa xua tay và dẫn chị dâu về nhà, để lại Trương Diệu Dương đang ngơ ngác dừng lại tại chỗ.

Bạn học Lâm từ chối sự giúp đỡ của hắn, cô ấy thực sự không muốn học cấp ba sao? Không, cô ấy phải mạnh mẽ hơn.

Trong ba năm sơ trung, điểm của Lâm Ái Hoa luôn đứng đầu lớp, dù cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp.Một cô gái xuất sắc như vậy chắc hẳn có lòng tự trọng rất cao.

Trương Diệu Dương nắm chặt tay và bí mật quyết định tìm một cách đặc biệt để giúp đỡ, bạn học Lâm, điều này không chỉ cho phép cô đến thị trấn thuận lợi để học tập mà còn bảo vệ sức mạnh của cô.

Lâm Ái Hoa không biết rằng, đó chỉ là vấn đề của mười đồng bạc, đứng phía sau bạn học Trương đã muốn não bổ thành như vậy, cô mang chị dâu Lâm một đường trở về nhà, dọc đường thản nhiên hỏi:

"Chị có nhìn thấy mấy chiếc xe đạp không?"

“Nhìn nhìn, thật lợi hại, một chiếc có giá một trăm năm mươi đồng, còn phải thêm vé xe đạp.”

Chị dâu Lâm ánh mắt tỏa sáng, bắt đầu tính xem mình phải chạy bao nhiêu ngày mới gom đủ tiền mua xe đạp.

"Ái Hoa, cô thực sự có thể lấy được vé à?"

Hắc hắc hắc, bạn không thể tưởng tượng được năng lực của lão tổ đâu. Lâm Ái Hoa ngẩng cao đầu, khẽ gật đầu, chị dâu Lâm vui mừng đến mức tại chỗ muốn bay lên.