Chương 4: Ta không đói

Truy Vân ngửi thấy mùi thơm từ xa, tò mò chạy vào, nhảy lên bàn, ngửi trứng rồi nhảy xuống không có hứng thú. Thứ mà ngay cả Truy Vân cũng không ăn, vậy mà cho lão tổ ta ăn thứ này sao?

Lâm Ái Hoa lập tức đặt đũa xuống, đẩy quả trứng cho mẹ và nói:

"Mẹ ăn đi, con không đói."

Nói xong, cô đặt đũa xuống, theo bà Lâm ra sân xem bà nhổ lông chim.

"Ai, đứa nhỏ này!"

Lâm mẹ kêu hai tiếng, thấy cô đầu cũng không quay lại, đành phải đem trứng chim vào lại bát, cũng theo đi ra ngoài.

Ba người phụ nữ một con mèo, cùng nhau ngồi xổm trong sân, làm sạch bốn con chim sau vài động tác. Chị dâu Lâm lấy đến kéo dùng mở bụng mấy con chim. Cô ta móc sạch sẽ bên trong đem nội tạng ném tới trước mặt Truy Vân.

"Ăn đi, đây là của mày."

Móng vuốt của Truy Vân cào cấu ma ra cả tia lửa, đối Lâm Ái Hoa lên án:

"Ta có thể cào cô ta không? Chim này ta bắt, cô ta dám cho bổn đại gia ăn thứ này! Họ muốn bắt nạt mèo!"

"Muốn ăn thì tự mình có thể đi bắt tiếp, cần gì phải bận tâm đến một phàm nhân?"

Lâm Ái Hoa ném một ánh mắt xem thường, Truy Vân quay người chạy ra ngoài.

Chị dâu Lâm chim còn không có ăn vào miệng, thấy mèo chạy ra ngoài, vội vàng đứng lên đuổi theo Truy Vân, Lâm mẹ gọi theo tiếng mèo:

"Meo, meo, meo!"

Lâm Ái Hoa ngăn lại mẹ Lâm, nói: "Nó đi bắt chim, lát nữa nó quay về thôi."

Có chim, chị dâu Lâm người đầy nhiệt tình, chịu đựng cơn đói đem chim ném vào trong nồi, cô ta đon đả mở miệng lấy lòng mẹ Lâm:

"Mẹ ăn chút gì đó cho đỡ đói, con dâu mang chim đi hâm, rất nhanh là xong."

Lâm Ái Hoa bị mẹ của mình ấn xuống ghế, nếu không tự giác ăn sẽ bị mẹ Lâm ấn đầu ép ăn. May mắn lúc này cô nghe thấy tiếng cửa nhà mở, có mấy người đàn ông đi vào.

Cha Lâm và ba đứa con trai ông chịu đựng cơn đói, ra ngoài ruộng làm việc cả buổi sáng, bụng họ lúc này đã đói đến cồn cào, vừa bước vào sân là họ đi thẳng vào bếp.

Lâm Ái Hoa nhân cơ hội thoát khỏi mẹ Lâm, đi tới tiếp sọt trúc trong tay cha Lâm.

“Cha hắn về rồi, nhanh ăn cơm thôi!” mẹ Lâm mỉm cười chào đón người đàn ông nhà mình.

Mùi thơm của thịt tràn ngập căn phòng không thể che giấu được. Những người đàn ông nhà họ Lâm, đều bị thu hút bởi thứ đang tỏa ra mùi thơm trên bếp lò, nghiêng đầu ngó trong nồi xem. Mẹ Lâm kiêu hãnh thò đầu từ phía sau ra khoe khoang thành tích:

“Chim đã được hầm trong nồi, lát nữa có thể ăn.”

Nói như thể chính mình đã bắt được con chim vậy. Lâm Ái Hoa thầm bĩu môi, cô nhìn vào mấy người đàn ông xa lạ trước mặt, trong nhất thời không biết phải làm sao ở chung với họ, lòng bàn chân như bôi dầu chậm dãi lùi lại phía sau. Thiếu chút nữa có thể chuồn ra được phòng bếp, cô lại bị một bàn tay to tóm được.

"Lâm Ái Hoa làm sao đi? chạy nhanh ăn cơm!" Anh ba Lâm Ái Dân thích thú đem cô ấn ngồi trên ghế.

Lâm Ái Hoa!

Chuyện gì đang sảy ra, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cả nhà ăn đi, ta không đói!"

Ùng ục, ùng ục...! Cái bụng không tiền đồ, kêu lên không đúng lúc.

Ta, ta đây bị sao vậy? Cảm giác thật kỳ lạ, bụng có chút đau, lẽ nào là chúng độc? Lâm Ái Hoa nhanh chóng ôm bụng, nhìn xuống bụng chính mình, dạ dày rỗng tuếch, cái gì cũng không có!

"Anh ba thấy là em là đói quá, bụng cũng kêu! Em uống cháo trước đi, lát nữa để lại đùi chim cho em ăn sau!"

Ta đây là đói bụng...! Lâm Ái Hoa ngập ngừng cầm đũa.

Mấy người nhà họ lâm ăn cháo với dưa chua, họ cũng không ngồi trên ghế, mỗi người một góc bưng bát uống một hơi nặng nề, ngay cả bà Lâm cũng bưng bát ra sau bếp lò.

Mọi người đều say sưa ăn uống ngon lành, vậy thì lão tổ cũng thử xem? Lâm Ái Hoa cúi đầu ngửi ngửi, uống thử một ngụm.

Hương vị ôn nhuận, thơm mát trơn nhẵn đậm đặc, mang theo hương khí tinh hoa tự nhiên của thực vật, ngay lập tức xoa dịu cái bụng trống rỗng của cô và ngay lập tức bổ sung năng lượng cho cơ thể cô.

"Oa! thật thoải mái, cũng thật hương!"

Lâm Ái Hoa ngay lập tức yêu thích món ăn trần gian này, cô mở miệng húp ba húp hết tô cháo lớn, cô dùng đũa liên tục quẹt thành bát sạch sẽ, đến khi không con sót hạt cháo nào! Không đến hai phút, một bát cháo ngô lớn đã vào bụng cô.

"Ăn ngon thật, lại thêm một chén!"

Lâm Ái Hoa ngẩng đầu lên, thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, thậm chí còn không uống cháo trong bát.

"Ăn đi, cả nhà như thế nào không ăn? Món cháo này ngon quá!"

Lâm Ái Hoa không biết mình đã làm chuyện ngu ngốc gì, cô nhìn anh ba, người thường xuyên cùng chơi đùa tiếp súc với ánh mắt khó hiểu?

"Ái Hoa hôm qua không ăn tối, chắc chắn là đói bụng lắm!" Mẹ Lâm nhanh chóng giải thích giúp cô, vừa nói vừa lấy trứng chần giấu trong tủ ra, sau đó cầm chiếc bát lớn trong tay con gái, đi cạo phần cháo dưới đáy nồi.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Ái Hoa hai ngụm húp hết bát trứng chần nước sôi, tặc lưỡi khen:

"Hương! Ăn quá ngon!"

Vừa lúc mẹ Lâm bưng nửa bát cháo cuối cùng đi vào, cũng bị con gái hai hơi, húp cháo xuống bụng!