Chương 3: Phàm nhân chưa từng nhìn thấy thế giới



Đây là một nông viện điển hình thời bao cấp, ba gian nhà đất quay về hướng nam, mái ngói nhìn khá tươm tất. Hai bên sương phòng tường đất mái lập cỏ tranh. Lâm Ái Hoa ở sương phòng phía tây, cạnh phòng bếp.

Giờ này mọi người đã xuống ruộng kiếm công điểm buổi sớm, ngoài sân vắng lặng, chỉ có Lâm mẹ đang bận rộn trong bếp. Nhìn thấy cô đi ra, phía sâu có đi theo con mèo, Lâm mẹ nhất thời tờ mò đi tới.

"Con mèo từ đâu tới? Trông nó cũng thật mập!"

Truy Vân vì chủ nhân nhược kê nên thực lực bị áp chế, trong lòng hung hăng tức giận xem thường.

"Ta đây mập sao? Ta đây là lông, giả mập! Nếu không phải xem mặt mũi chủ nhân, cái này bà thím là đang tìm đường chết!"

Lời phản đối của Truy Vân đến tai Lâm mẹ lại biến thành hai tiếng “meo ô... meo ô”, Lâm mẹ nghe thấy vô cùng tha thiết đáng yêu.

Nhìn thấy khuôn mặt yêu thương của mẹ, Lâm Ái Hoa nhân cơ hội này yêu cầu:

"Con mèo này tối qua tự vào phòng con, bộ dáng cũng khá tốt, ta giữ lại nuôi cho nó bắt chuột được không mẹ?"

Mẹ Lâm vốn mềm lòng, lại là con gái nô, đang định gật đầu đồng ý thì bên cạnh lại vang lên một giọng nói không hài hào.

“Người còn không đủ ăn, lấy cái gì nuôi mèo? Cả ngày trong đất kiếm ăn, phải nuôi cái đại tiểu thư đã đành! Làm sao có lương thực nuôi thêm súc sinh?"

Hừ, miệng cũng thật thối? Dám nhục mạ Truy Vân khác nào nói lão tổ?

Đứa nhỏ của chị dâu Lâm mới một tuổi, buổi sáng sẽ không xuống ruộng làm việc, ở nhà trông con, nhân tiện cho gà cho heo ăn.

Cô từ lâu đã không ưa người chị dâu này.

Trong ba anh em họ Lâm, con trai quả thực không có gì quý, con gái lại khác đâu thể nuôi dạy như con trai được? Ba anh em trai chỉ học hết tiểu học, nhưng lại gửi một cô con gái đi học ở thị trấn. Người một nhà mệt chết mệt sống cùng nhau trong đất làm việc mới kiếm được điểm tiền, ho đều tiêu dùng trên người cô ấy.

Đọc sách có cái rắm dùng, trong thành không tìm được công tác, ruộng đồng không biết làm, cả ngày chỉ ngồi há miệng chờ ăn, bây giờ còn đòi nuôi mèo? Chị dâu Lâm không tán thành thói quen nhà chồng chiều chuộng em gái.

Lâm Ái Hoa lạnh lùng liếc nhìn chị dâu Lâm, ghi nhớ trong lòng cô ta một chuyện. Dựa theo tính tình của lão tổ, đừng nói trực tiếp chống đối, cho dù chính là xa xa trừng cô liếc mắt một cái, người kia cũng phải chịu chút ít đau khổ. Nhưng ai kêu cô ấy còn đang trong quá trình làm quen tích chữ kinh nghiệm đâu, cô vẫn là nên tuân theo quy luật của thế giới này. Dù sao tốt xấu cũng là người một nhà, trực tiếp đánh chết hình như không đúng lắm?

Lâm mẹ nhìn con dâu lớn, vẻ từ ái trên mặt biến mất, bà kéo con gái đến bên mình nói:

“Nhà ta lao động nhiều, nuôi một con mèo làm sao vậy? Lại không có ăn lương thực của cô? Cô đang tính toán cái gì? Cha mẹ chồng cô còn chưa chết đâu, cái nhà này chưa tới phiên cô định đoạt.

Chị dâu Lâm dù không chịu phục cũng không dám trực tiếp chống đối cãi lại mẹ chồng, chỉ thấp giọng thì thầm:

“Tỏa Nhi muốn ăn cái trứng chim cũng không có, lấy đâu ra cho mèo ăn?"

Thiệt tình! Đây là mèo của tôi, có ai mượn chị cho nuôi nó đâu? Chị muốn nuôi dưỡng còn không có cái kia phúc khí đâu.

Lâm Ái Hoa thừa dịp kia hai người đấu võ mồm, nhìn Truy Vân nháy mắt, vật nhỏ liền "meo ô" một tiếng chạy đi ra ngoài. Chỉ ngắn ngủn một phút đồng hồ, nó vênh váo ngông nghênh trở về, miệng ngậm một con chim ngói màu xám, thả dưới chân Lâm mẹ như muốn kheo khoang thành tích của chính bản thân mình.

Chị dâu Lâm nhất thời quên mất những gì mình vừa nói, ném chậu cám heo trong tay đi, lao nhanh như một cơn gió tới nhặt con chim dưới đất lên xem .

"Ai nha nha, chim này cũng thật mập, này vẫn còn sống đâu!"

Trong đầu cô ta lúc này chỉ hiện lên bốn năm món ăn chế biến từ chim. Chỉ nghĩ thôi nước miếng cô ta đã chảy thành dòng.

"Nếu có thêm hai con nữa thì tốt rồi. Xào cay tê cũng được bát tô thịt."

Người phụ nữ này đúng là kẻ lòng tham không đáy! Truy Vân liếc nhìn cô ta với vẻ khinh bỉ, rồi chạy biến ra ngoài dưới ánh mắt mong chờ của hai người. Truy Vân ra ra vào vào, không mất nhiều thời gian để bắt hết những con chim lớn đáng thương đang kiếm ăn gần đó, mang toàn bộ về nhà. Sau đó, nó nhảy lên đầu tường với vẻ mặt ngạo kiều, chậm dãi liếʍ láp lông chính mình.

Nhìn bộ dáng chưa thấy qua sự đời của chị dâu Lâm, Lâm Ái Hoa cảm thấy rất hả hê sảng khoái.

"Thế nào? Mèo này tôi có thể giữ lại đi?"

Đã mấy tháng không khai trai, trong mắt chị dâu Lâm lúc này chỉ còn hình ảnh mấy con chim mập mạp, chỗ nào còn để ý em gái chồng chân chọc. Chị ta như một trận gió chạy tiến phòng bếp nấu nước nóng chuẩn bị làm thịt chim:

"Lưu lại, đương nhiên lưu lại. Ái Hoa cô chờ đi, chị dâu đem cái này đem nấu tốt, cho em gái bổ bổ."

Hừ, phàm nhân! Lâm Ái Hoa thưởng Truy Vân một cái nhìn khích lệ, đã bị me Lâm kéo theo vào trong bếp.

Căn bếp không rộng lắm, một góc bếp đặt một bếp lò, cạnh đó chất vài cành củi khô, trong không gian trống trải có một chiếc bàn vuông nhỏ không sơn phết, bày những chiếc bát lớn đựng cháo ngô vàng óng ánh.

Tuy là Truy Vân bắt được chim, nhưng nó là mèo con gái bà, mẹ Lâm quy công lao này về Lâm Ái Hoa, bà cảm thấy lưng mình thẳng hơn trước vài lần.

Lâm Ái Hoa ngồi vào bàn ăn, mẹ Lâm không chút do dự lấy một quả trứng ra khỏi nồi.

“Mẹ luộc trứng cho con, con ăn trứng trước đi.”

Ăn? Lão tổ tỏ vẻ ta đây sớm tích cốc, trừ bỏ tiên đan linh dược, cô gần ngàn năm không có ăn đồ vật này nọ. Một quả trứng luộc chín vàng đặt trước mặt cô trên chiếc đĩa nhỏ. Đang ngơ ngác, một đôi đũa được nhét vào tay cô.

Mẹ Lâm mỉm cười trìu mến.

"Ăn nhanh đi, con đang bệnh, cần bồi bổ sức khỏe."