Chuong 36: Mèo chiêu tài

Cha Lâm bế Phì Tử lên, sờ đầu nó cười nói:

“Lợn đến nghèo, chó đến giàu, mèo đến mở tiệm cầm đồ. Từ khi Phì Tử đến, cuộc sống của gia đình chúng ta đã khá hơn, càng ngày càng hưng thịnh!”

Bàn Tử bị hắn ôm, nguyên bản còn muốn giãy giụa, nhưng sau khi nghe được lời này, hắn lập tức vui vẻ nằm im.

“Đương nhiên, đây đều là công lao của bổn đại gia, sao không nhanh thưởng cho ta thức ăn cho mèo?”

Thức ăn cho mèo đương nhiên là không có rồi, nhà họ Lâm cũng không hiểu được tiếng mèo của nó. Tuy nhiên, anh ba Lâm vẫn vui vẻ nói: "Cho anh Ôm một cái đi, Anh sẽ bắt ít cá và làm bánh cá cho Phì Tử!"

Dưới sông có cá, vào ngày lễ , ngày tết, đại đội sẽ cử người thả lưới để bắt cá rồi chia cho mọi người trong đại đội. Bình thường bọn họ không dám tự mình bắt, cho dù bắt được cũng phải giao cho đội trưởng xử lý.

Nhưng chỉ cần bắt vài con cá nhỏ cho mèo ăn, mọi người thường nhắm mắt làm ngơ, cũng không có ai để ý tới.

Anh ba Lâm cuối cùng cũng được như ý nguyện, ôm phì trên tay, hắn vui mừng đắc ý như dường như hắn đang ôm bảo bối.

Mẹ Lâm mang ba con chim bồ câu vào bếp, mỉm cười với Lâm Ái Hoa:

“Về phòng nghỉ ngơi trong khi mẹ đi lấy trứng. Đợi mọi người đi làm xong rồi mới rời đi, cẩn thận đừng để người ta nhìn thấy.”

"Được."

Lâm Ái Hoa xoay người trở về phòng rất đơn giản, Phì Tử cũng nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh ba Lâm, cùng cô đi vào phòng.

"Lại muốn đi thành phố sao? Đưa ta đi, ta cũng muốn ở trong trấn vui đùa một chút."

Lâm Ái Hoa nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

"Vậy mày có thể tự mình đi theo chúng tao, sau này mày sẽ có nhiệm vụ đi theo bảo vệ Thái Thục Phân."

Bảo vệ cô ta? Phì tử mới không muốn đâu.

“Vậy ta không đi.”

Nói xong nó vội vàng bỏ đi.

Thay vì bảo vệ một người phàm, còn không bằng mình nó lang thang khắp nơi. Có rất nhiều động vật nhỏ trong rừng Phì Tử muốn trở thành lão đại ở đây.

Con mèo lười này! Lâm Ái Hoa bĩu môi và phải nghĩ ra cách khác.

Tỏa nhi thật đáng yêu, sáng nay thấy cô ấy còn thổi bong bóng, khoe hai chiếc răng sữa nhỏ, cười tươi khiến cho lão tổ cũng cảm thấy thật mềm mại. Cô không muốn đứa trẻ thực sự mồ côi mẹ.

Chị dâu Lâm thay quần áo gọn gàng hơn và vui vẻ giúp mẹ Lâm đếm trứng. Mấy người đang bận đun nước chuẩn bị làm sạch lông bồ câu, bỗng nhiên cửa sân bị đẩy ra, một cái đầu thò vào.

"Bác cả, ở nhà không. Cháu đến kếu chi dâu cùng lên công."

Lâm Ái Trân cười ngượng ngùng và chào vài người khác trong nhà.

Trên mặt đất có một đống lông chim bồ câu, còn chưa kịp dọn dẹp, cô ta đều trông thấy hết.

Cha Lâm lau tay vào quần áo, cười nói:

“Ái Trân đến à cháu. Hôm nay mèo nhà bác bắt được vài con chim bồ câu, bác cả còn đang dọn dẹp, trưa bảo cha cháu đến uống canh bồ câu.”

Trứng tuy đã ăn xong nhưng trong sân vẫn có một mùi thơm thoang thoảng, Lâm Ái Trân mắt sắc nhìn thấy vài vỏ trứng trôi nổi trong thùng rác.

Cô ta âm thầm nuốt nước miếng, dè dặt nói:

"Không, cháu chỉ tới đây để gọi chị dâu Thục Phân."

"Chị dâu, chị có ở nhà không? Chúng ta cùng đi làm nhé."

Nói xong, cô đi về phía phòng chính, chị dâu Lâm nhanh chóng ra hiệu cho mẹ chồng nói:

"Ái Trân ở đây, cũng chỉ vài bước chân thôi, chị dâu không cần cô tới gọi?"

Nói xong, cô bước ra khỏi căn phòng phía đông và đóng cửa lại.

Lâm Ái Trân bị Chị dâu Lâm chặn ở cửa, cô càng tin chắc rằng hôm qua Lâm Ái Hoa chắc chắn đã mang về thứ gì đó tốt, cô ta tò mò muốn chết!

Nhà bác cả mới sáng ra nào là trứng chim, nào là bồ câu, ngày hôm qua cả một cái giỏ không biết là có thứ gì tốt đâu?

Không được, cô ta nhất định phải tìm hiểu rõ rang, nhà bác cả rốt cuộc muốn làm cái trò gì.

"Ái Hoa ở trong phòng đi? Hôm nay chị ấy có đi hay không? Muốn đi thì cùng chúng ta đi luân."

Nói xông cô ta muốn đẩy ra cửa phòng.

Chị dâu Lâm chỗ nào để cô ta thực hiện thành công ý đồ, ôm lấy cánh tay cô ta, cười nói:

“Ái Hoa không đi, hôm nay tôi cũng không đi, chị em chúng tôi vào thành hỏi thăm chuyện trường học."

Lâm Ái Trân không thoát được nên bị chị dâu Lâm kéo vào sân như một con gà con.

Lâm mụ mụ giấu hảo rổ, theo ngăn tủ lý lấy ra hai khỏa đường, cũng đi đến trong viện, đem đường nhét vào lâm yêu trân trong tay, cười nói: "Ngươi cùng đại bá bọn họ cùng nhau đi thôi, hôm nay yêu hoa cùng thục phân đều có sự, sẽ không cùng ngươi ."

Mẹ Lâm giấu chiếc giỏ, lấy ra hai viên kẹo trong tủ, đi ra sân, nhét kẹo vào tay Lâm Ái Trân, cười nói:

“Con đi với Bác cả và những người khác đi. Hôm nay Ái Hoa và chị dâu Thục Phân có việc phải làm… Họ sẽ không đi cùng cháu”.

Lâm Ái Trân luôn tỏ ra là đứa nhỏ biết cư xử ngoan ngoãn và hiểu chuyện, gia đình họ Lâm rất thích cô. Nhưng hôm nay gia đình họ có bí mật, không dám để cô ta biết được.

Cha Lâm và những người khác ban đầu muốn thu dọn sạch sẽ chim bồ câu trước khi rời đi, nhưng giờ họ phải rời đi.