Chương 25

Tiếp đó, hắn lại tìm lấy mấy cành cây khô, đem đan thành vỉ rồi đậy lên miệng hố bẫy, xong hắn lại đi vơ thêm một đống lá khô, đất vụn đem rắc lên trên để che kín hoàn toàn miệng hố.

Cẩn thận làm xong mấy thứ này, Viên Minh lấy một miếng xương vai sói, dùng dây leo cột nó trước ngực mình, dùng như miếng hộ tâm bảo vệ phần ngực, ngay tiếp đó nhặt hai khúc xương ống đã được hắn mài nhìn như đoản thương lên, nắm chắc trong tay.

Đợi một lúc lâu, Viên Minh vẫn chưa thấy gấu đen xuất hiện.

Hắn tính toán một chút, xong lập tức lấy một cây cốt thương cứa một đường lên gan bàn tay.

Thấy máu tươi từ lòng bàn tay tứa ra, Viên Minh lập tức đi bôi máu tươi lên trên những cái cây bốn xung quanh hố bẫy, cây nào cũng bôi một ít, tận lực để mùi máu tươi tỏa ra hết cỡ.

Xong xuôi, hắn mới bốc ít đất lên, xoa qua loa chỗ rách ở lòng bàn tay rồi cầm lấy cây cốt thương, yên lặng chờ gấu đen tới.

Viên Minh trèo lên một cây cổ thụ, chờ chưa được bao lâu, một hồi âm thanh cây rừng rung động truyền tới, kèm theo đó còn có một hồi những tiếng thở dốc nặng nề.

Hắn nương theo tiếng động nhìn lại, lập tức thấy bóng dáng con gấu kia.

Chỉ thấy con gấu to lớn rẽ đôi một lùm cây, lảo đảo bước về phía bên này.

- Ồ, hình như nó bị thương?

Viên Minh thấy cảnh này, khẽ nhíu mày.

Hắn cẩn thận đánh giá con gấu một lát nhưng không phát hiện vết thương nào rõ ràng trên người nó, nhưng nhìn tình trạng chạy trốn của nó, rõ ràng có điều bất thường.

- Không lẽ là trúng độc?

Viên Minh thầm nghi ngờ.

Nếu đúng là như thế, đây thực là cơ hội trời ban, nhưng Viên Minh không tin mình tốt số như vậy nên không có tùy tiện ra tay tấn công, chỉ yên lặng chờ con gấu rơi vào cạm bẫy.

Chỉ thấy con gấu kia đi qua bên này, ngửi từng vết máu trên cây rồi đột nhiên ngửa đầu gầm rú giận dữ, trong đôi mắt nó đỏ ngầu của nó lộ ra chút bất bình thường, giống như bên trên có một lớp phủ mờ.

Viên Minh thấy thế, lòng càng chắc chắn con gấu trước mắt này có điểm bất thường.

Gấu đen tìm khắp bốn phương tám hướng một vòng mà không phát hiện con mồi, bước chân đảo quanh rìa hố bẫy nhưng hết lần này tới lần khác đều thiếu một xíu, thủy chung không bị lọt xuống.

Viên Minh trên cây thấy mình đã lo thừa, chờ thêm giây lát, cuối cùng quyết định động thủ.

Một tay hắn tóm một dây leo rủ xuống dọc thân cây, tay kia nắm chặt cốt thương, tung mình nhảy xuống dưới, đu dây lướt về phía con gấu.