Trước kia Vân Tình Tình ở núi Côn Luân, cho dù chỉ là một đệ tử tạp dịch ngoại môn bình thường, thì ở đó cũng là tiên gia động phủ. Liền tính là tại tục giới như này, Vân gia cũng được xem là đại gia tộc.
Nàng vẫn là lần đầu tiên thấy phòng ở được xây từ gạch mộc bình thường như vậy.
Giường đất trong phòng vì để cho buổi tối ngủ lại nên đã được đốt lên ấm áp.
Từng bước nhìn phòng ở được xây xong, liền cảm thấy thần kỳ.
Phòng ở không lớn, vì trước kia có một lão nam nhân đã ở, tuy rằng nơi này đủ lớn, nhưng cũng chỉ làm hai phòng đơn giản, trong đó có một gian phòng làm nhà kho, phía trước vô cùng rách nát, phần lớn nhà kho đều muốn sập.
Cũng may lúc này Vân Bá Nhân mang gạch mộc đến cũng đủ, tất cả đều sửa lại. Nơi này cũng không quá lớn, một nhà sáu người cùng Tiểu Bạch cũng không thành vấn đề.
Mắt thấy đã đến chạng vạng, Vân Bá Nhân mang theo Vân Thành Sơn đi chặt một đống cây tùng đã trở về, nhìn thấy Vân Tình Tình ở bên cạnh đang tò mò xem, lão gia tử Vân Bá Nhân liền giải thích: “Xung quanh nơi này là núi, tuy rằng không có dã thú, nhưng xây cái hàng rào vẫn tốt hơn một chút”.
Lão gia tử vẫn là lo lắng sốt ruột: “Chờ mấy ngày nữa ta gom được nhiều gạch mộc, ta sẽ xây cái tường viện cao hơn cho ngươi.... Hài tử ngoan chú ý chơi ở trong sân, trên núi dã thú nhiều, mùa đông sẽ không xuống núi, nhưng đói sẽ ăn thịt người. Nếu không có việc gì thì đừng chạy loạn bên ngoài, muốn ra cửa thì các con cùng nhau đi, không có việc gì thì đừng mang đệ đệ ra ngoài chơi, các ngươi đều chạy không kịp”.
Lão gia tử lải nhải, thật sự lo lắng cho mấy hài tử.
Vân Tình Tình liền ngoan ngoãn gật đầu: “Ta đã biết rồi đại gia gia, về sau ra ngoài sẽ kêu đại ca đi cùng” Nàng mỉm cười ngọt ngào, bên má trái phải có lúm đồng tiền, cười rộ lên rất đáng yêu.
Lão gia tử Vân Bá Nhân cảm thấy, thời điểm nha đầu này không cãi nhau, kỳ thật rất ngoan và hiểu chuyện.
Nghĩ tới mấy cái miệng nhà lão nhị, lão gia tử nhịn không được thở dài. Cũng đừng trách bọn nhỏ cãi nhau với bọn họ.
“Tình Tình a, ngươi là nữ oa, nhớ chú ý bản thân, đầu bị thương không phải chuyện nhỏ, trở lại cho Quý đại phu xem lần nữa cho tốt, tốt nhất là không nên để lại sẹo”. Lão gia tử dừng một chút: “Tình Tình cũng đừng sợ, chúng ta ở đây chỉ là một địa phương nhỏ, đến lúc đó tới chỗ khác xem đại phu tốt hơn, khẳng định sẽ không để lại sẹo, hài tử ngoan đừng sợ a”.
Lão gia tử Vân Bá Nhân nói cứ như đây chỉ là bệnh vặt, thế nhưng lão gia tử cũng là một người thiện tâm.
Vân Tình Tình chân thành cảm kích, “Đại gia gia ta không sợ, cám ơn ngài”.
Vân Bá Nhân thấy tiểu cô nương hiểu chuyện như vậy, do dự một chút liền nói: “Nãi nãi cùng tiểu thúc ngươi đều là trưởng bối, đều phải hiếu thuận, ngươi là vãn bối, về sau cũng không nên tranh cãi cùng trưởng bối, nếu truyền ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi, đối với các ngươi cũng không tốt, hài tử ngoan, chúng ta không thể là cái dạng người không hiếu thuận này a”.
Lão gia tử nhịn hồi lâu, vẫn là không nhịn được giáo huấn một chút. Hắn cảm thấy, con cháu Vân gia, có thể không có tiền, có thể bần cùng, nhưng tuyệt đối không thể là kẻ không hiểu chuyện, không hiếu thuận.
Vân Tình Tình hiểu rõ người như Vân Bá Nhân, quan niệm này cũng là đạo lý nơi tục thế. Vấn đề là, nàng lớn lên ở Côn Luân, nơi đó chỉ xem vi tôn thực lực, không hề có chủ ý này.
Bất quá Vân Tình Tình cũng biết là lão gia tử hảo tâm, liền ngoan ngoãn cười, không phản bác lại, cũng không ứng phó.
Lão gia tử Vân Bá Nhân sống đến từng tuổi này, làm sao không biết tâm tư của hài tử.
Ai... “Rốt cuộc cũng là trưởng bối, trưởng bối chỉ vì muốn tốt cho hài tử”. Vân Bá Nhân còn muốn thuyết phục Vân Tình Tình.
Vân Tình Tình thật sự nhịn không được, liền hỏi hắn: “Đuổi chúng ta ra khỏi nhà là vì muốn tốt cho chúng ta? Rõ ràng trong nhà có bạc nhưng lại muốn bán chúng ta cũng là vì muốn tốt? Không cho cha trị chân cũng là vì muốn tốt cho chúng ta sao?”
Vẻ mặt Vân Tình Tình “Đại gia gia, người lừa chúng ta sao?”, hỏi lão nhân đến á khẩu không trả lời được.
Đích xác là nhị phòng Vân gia làm những việc này, để tiểu bối hiếu thuận không nổi.
Lão gia tử nghẹn họng nhìn trân trối, hắn thực không nghĩ tới, tiểu cô nương thường ngày trầm mặt ít lời, nhưng lại thông tuệ như vậy.
“Nhưng, rốt cuộc cũng là trưởng bối a” Vân Bá Nhân không có gì để nói, hắn cũng không biết khuyên giải như thế nào. Trên thực tế, đáy lòng rất giận nhị phòng.
Vân Đại Sơn cũng là nhi tử thân sinh, lại là nhi tử ưu tú nhất, năm đó cũng là hắn nhịn đau để nhi tử ra ngoài làm con thừa tự, lại không nghĩ bị nhị phòng đối xử như vậy.
“Trưởng bối cũng có thời điểm làm sai, chẳng lẽ vãn bối chúng ta cũng làm sai theo sao, kia đều là làm sai, thì sao có thể tiến bộ”.
Thanh âm thanh thúy của tiểu cô nương khiến Vân Bá Nhân á khẩu không nói nên lời.
Đúng vậy, nếu trưởng bối làm sai, bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?
Đây là một vấn đề nan giải, thế cho nên chạng vạng, Cao thị cùng Vân Thủ Sơn lại đây đưa cơm, lão gia tử Vân Bá Nhân cũng chưa nghĩ thông suốt.
Cao thị nhìn phòng ở đã được đổi mới, còn có hàng rào phía trước, vành mắt lão thái thái liền đỏ lên.
“Nhìn cũng khá tốt, khá tốt” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đau lòng mấy hài tử, ở nơi xa xôi như vậy, mấy hài tử lại còn nhỏ, đúng là không hết lo mà.
“Đại nãi nãi, đại gia gia đã làm tường ấm cho chúng ta, mùa đông liền ấm áp”. Vân Tình Tình cố ý dời đi tầm mắt của lão thái thái, lại đem tiểu Từ Từ vừa tỉnh ngủ ôm tới.
Tiểu hài tử còn buồn ngủ, trong tay ôm mãi Tiểu Bạch không buông, liền hiến vật quý cho lão thái thái xem “Đại nãi nãi, người xem, nhà chúng ta có Tiểu Bạch”.
Chi, chi.
Tiểu hài tử, ai là người nhà các ngươi? Lão tổ là thần thú!”
Tiểu Bạch gào to, đáng tiếc, trừ bỏ Vân Tình Tình, không ai hiểu hắn đang gào cái gì.
Cần phải nỗ lực tu luyện a!
Nơi này thiên địa linh khí yếu ớt, muốn nói tiếng người phải đợi đến khi nào?
Đột nhiên cảm thấy đời thú sinh dài đằng đẵng, phải làm sao a!
Vân Tư Tư cùng Vân Vinh Thịnh cũng qua tới, thấy Cao thị nhìn phòng ở mới, liền thay đại gia hỏa nói lời dễ nghe, tâm tình Cao thị liền tốt lên.
Biết hài tử Vân Đại Sơn có thể trị tốt chân, lão thái thái tâm tình cũng buông xuống, bằng không làm sao có thể làm nhiều món ăn ngon như vậy.
“Vất vả cho mọi người, cũng không chuẩn bị gì nhiều, chỉ làm vài cái bánh, một nồi canh khoai tây, mọi người đừng ghét bỏ, nhân lúc còn nóng mau ăn a”. Lão thái thái rất biết cách nói chuyện, Vân Tư Tư mang theo đệ đệ muội muội đi qua bận rộn hỗ trợ.
Đây là lần đầu tiên Vân Tình Tình thấy đại bá Vân Thủ Sơn, lớn lên tướng mạo rất tốt, gặp người đều cười, có thể thấy đây là người rất được lòng người.