Nằm trên giường đất, nỗ lực tiêu hóa ký ức của người khác, Vân Tình tình chỉ cảm thấy đầu óc đau lợi hại.
Đúng vậy, nàng không chết, nhưng thân thể của nàng không còn, lại bám vào thân thể của một nữ oa nông gia chín tuổi.
Nàng vẫn gọi là Vân Tình Tình, lại không hề là đệ tử tạp dịch bên ngoài Côn Luân, mà thành một tiểu cô nương ở thôn Vân gia giáp núi thuộc huyện Đông Sơn.
Nhắm mắt lại, mày Vân Tình Tình nhíu chặt, vân gia này cũng đủ loạn. Tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, Vân Tình Tình chậm rãi sửa sang lại tư liệu.
Vân gia là thợ săn, trên thực tế thôn Vân gia đa số thôn dân đều là thợ săn, nơi này là vùng núi, ruộng đồng ít. Cái gọi là dựa núi kiếm ăn dựa sông uống nước, cơ hồ tất cả mọi người đều dựa vào núi này nuôi sống.
Cha nguyên chủ lên núi phụ cận săn bắn nổi danh là thợ săn một thân công phu đặc biệt lợi hại. Cưới cô nương Liễu gia xinh đẹp nhất thôn phụ cận, cũng chính là nương của nguyên chủ, lại là một nhân vật lợi hại.
Cha Vân cùng Liễu thị sinh hai trai hai gái. Trưởng nữ Vân Tư Tư năm nay mười lăm tuổi, còn chưa đính hôn, trưởng tử Vân Vinh Thịnh chính là đứa trẻ phía trước kia, mới mười hai tuổi. Mà nguyên chủ Vân Tình Tình năm nay mới chín tuổi, phía dưới có đệ đệ bốn tuổi nhũ danh gọi là Từ Từ, trời sinh đi đứng không tốt, chính là tiểu gia hỏa mềm mại phía trước.
Mấy ngày trước cha Vân lên núi săn bắn gặp được đàn lợn rừng, hấp tấp vì cứu người liền ngã gãy chân, muốn mười lượng bạc chữa bệnh, hiện giờ trong nhà không có tiền, liền nhớ thương tới khuê nữ là nàng.
Nghĩ đến trước đó tiểu thúc Vân Bảo Sơn thế nhưng cùng tiểu cô Vân Bối muốn trộm bán đi nàng, Vân Tình Tình liền một trận nổi nóng.
Kia chính là một sinh mệnh còn sống a, Vân Bảo Sơn cùng Vân Bối kia tâm cũng quá ngoan độc.
“Tức phụ lão đại, chuyện này ta đều nói rõ ràng, tiểu Sơn cùng tiểu Bối đây cũng là đau lòng đại ca nó,hài tử tốt như vậy lại bị ngã gãy chân, về sau còn không biết sống sao đâu, bọn họ có thể không nhớ thương sao. Lại nói nếu có biện pháp khác cũng sẽ không bán nha đầu Tình Tình, ngươi cũng đừng không buông tha.”
Nghe thấy cái thanh âm quen thuộc này, Vân tình Tình theo bản năng co rúm người lại một chút, nàng sửng sốt. Trong trí nhớ này hẳn là nãi nãi của nguyên chủ, như thế nào nguyên chủ đối với nãi nãi sợ hãi thành như vậy?
“Nương, lời này cũng không thể nói như vậy. Cha hài tử vì sao lại ngã gãy chân? Còn không phải là vì cứu Bảo Sơn đệ đệ sao, bằng không chỉ bằng công phu của nam nhân nhà ta, đừng nói lợn rừng, liền tính gặp được gấu lớn cũng không gặp dạng thế này, còn không phải Bảo Sơn hắn chạy loạn!” Nhắc tới chuyện này Liễu thị liền không áp được lửa giận, chân nam nhân đã bị gãy, về sau còn không biết thế nào đâu, như vậy cả gia đình…… Liễu thị thở dài, “Mặc kệ nói thế nào, các ngươi cũng không thể bán Tình Tình, nha đầu này đã gọi chúng ta một tiếng cha mẹ, chúng ta liền phải dưỡng nàng, đừng nói trong nhà còn chưa tới nông nỗi kia, liền tính là nghèo chết, chúng ta cũng không thể bán nữ nhi.”
Vân Tình Tình nghe được thanh âm của Liễu thị có chút cảm động, đây chính là cái gọi huyết mạch liền thân đi, quả nhiên tới thời điểm mẹ ruột còn có tác dụng.
Vân Vương thị xụ mặt, xương gò má vốn đã cao, bởi vì quá gầy, cả người liền lộ ra một cổ khắc nghiệt.
“Cái gì kêu Bảo Sơn chạy loạn? Hắn đương là đại ca, Bảo Sơn lại nhỏ như vậy, hắn không thể chiếu cố Bảo Sơn một chút sao? Ta còn chưa nói hắn đâu, nhìn Bảo Sơn kia, trên người xương nhiều ít thịt, hắn đương là đại ca cũng nên cẩn thận một chút, Bảo Sơn chúng ta có thể đυ.ng hư sao?” Lời này của Vương thị liền lộ ra một cỗ không nói đạo lý, “Bảo Sơn năm nay mới mười lăm tuổi a, còn chưa có cưới vợ đâu, nếu nguy hiểm tính tính mạng thì phải làm sao?”
Vân Bảo Sơn hắn va chạm một chút chuyện này liền thành chuyện lớn, kia nam nhân nhà mình gãy chân chính là chuyện nhỏ?
Liễu thị cố nén hỏa khí, nếu trước mắt không phải là bà bà nàng, nàng thật muốn tát một cái đi!
“Nương, Bảo Sơn đệ bất quá chỉ va chạm một chút, là đại nam nhân, va chạm vài cái thì sợ cái gì? Vinh Thịnh nhà chúng ta so với Bảo Sơn nhỏ hơn ba tuổi, còn không phải cùng cha hắn lên núi đi săn, va va đập đập khó tránh khỏi, còn thế nào được?” Liễu thị áp xuống lửa giận đang quay cuồng, “Hiện tại cha hài tử bởi vì Bảo Sơn mà gãy chân, hiện giờ còn nằm trong nhà, tiểu Sơn cùng tiểu Bối liền muốn bán Tình Tình, nào có việc như vậy. Ta còn lên núi săn bắn kiếm sống đây, trong mắt bọn họ còn có chúng ta không? Thế nào lại dám tự mình làm chủ đem Tình Tình bán đi? Hài tử kia đầu óc bị đánh vỡ thành cái sẹo lớn như vậy, hai người bọn họ làm cái gì? Thế nào liền đem hài tử bức thành như vậy?” Tình Tình chính là một cô nương a, về sau nếu là hủy dung, đứa nhỏ này phải làm sao?
“Tức phụ lão đại, ngươi đây là có ý gì? Ngươi cùng ta kêu cái gì a? Trong mắt ngươi có còn trưởng bối là ta hay không?” Vương thị đột nhiên khóc lóc om sòm “Ai nha, ông trời ơi, người mau nhìn xem, con dâu bất hiếu a, trong mắt không có lão nhân a, tâm địa độc ác, trong mắt không dung được Bảo Sơn nhà chúng ta a, ta liền biết trong tâm ngươi đều đen tối, chính là không muốn thấy chúng ta tốt a….?
Vương thị ngồi trên giường đất, không ngừng chụp chăn giường, một cỗ tro bụi xuất hiện, làm cho chướng khí mù mịt.
Liễu thị nhíu mày, con ngươi đầy lửa giận đều đem lý trí cuối cùng của nàng bao phủ.
Vân Bối ngồi bên người Vương thị vẫn luôn không nói chuyện, nàng cùng Vân Bảo Sơn là song bào thai, được Vương thị sinh ra lúc tuổi đã lớn, bốn mươi tuổi mới có một đôi long phượng thai, ngày thường đều coi như bảo bối.
“Đại tẩu, ngươi nhìn xem ngươi đã bức nương thành cái dạng gì? Nào có người vãn bối nào như ngươi? Còn không phải là bán đi một tiểu nha đầu sao? Chúng ta bán đi cũng là vì cho đại ca chữa bệnh, đại tẩu ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy? Ngươi là đang bức tử nương ta sao?” Vân Bối lớn lên cực kì giống Vương thị, xương gò má cao, đuôi mắt treo, rõ ràng là tiểu cô nương mười lăm tuổi, lại là gương mặt lệ khí, nhìn liền không hảo cảm.
Liễu thị trừng mắt liếc nàng một cái, “Còn không phải là bán một tiểu nha đầu sao? Ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng, nếu là ta đem bán ngươi cho mẹ mìn kia, ngươi nghĩ thế nào?” Liễu thị không thích cô em chồng này, ngày thường ỷ mình tuổi còn nhỏ gây chuyện nhiều. Đều nói nhiều đại cô, nhiều bà bà, nhiều cô em chồng liền nhiều đầu lưỡi, cách nói này quả không sai.
Vân Bối là hài tử nhỏ nhất trong nhà, mặc dù địa vị của nàng không bằng đại ca Vân Bảo Sơn, nhưng cũng không phải cái Liễu thị có thể so sánh. Vừa nghe lời này của Liễu thị liền không muốn.
“Đại tẩu ngươi nói là có ý gì? Ngươi liền đem ta bán đi?” Vân Bối không buông tha, duỗi tay lắc lư cánh tay Vương thị, ủy khuất nói: “Nương a, ngươi nghe một chút, đại tẩu nàng muốn bán ta đi, ta làm gì đắc tội nàng nha? Nàng liền không dung ta. Ô ô, ta liền biết đại tẩu không thích ta, liền muốn bán ta đi, ta không muốn sống nữa, nương nha, người phải làm chủ cho ta ô ô…..”
Đây gọi là trả đũa!
Liễu thị tức giận đến mức cả người run lên, nàng hôm nay tìm họ tới là để nói rõ ràng chuyện bán Tình Tình, kết quả bọn họ một cái hai cái, đều là ngang ngược không nói đạo lý.
Bên kia Vương thị cũng không trách móc, ngược lại hướng về phía Liễu thị hô: “Tức phụ lão đại, ta biết trong mắt ngươi không có lão nhân, ngươi coi thường ta thì thôi, Vân Bối chúng ta làm sao đắc tội ngươi, nàng vẫn là hài tử, trong mắt ngươi thế nào không dung được nàng?” Vương thị múa may cánh tay, các đầu ngón tay đen nhánh chọc đến trên mặt Liễu thị.
“Ngươi hôm nay cũng đừng nói gì hài tử với không hài tử, chân lão đại cần phải chữa trị, trong nhà không có tiền, ta là trưởng bối nhà này, ta làm chủ, hôm nay thế nào ta cũng phải bán nha đầu Vân Tình Tình kia, ai nói cũng không được”.
Trong phòng, Vân Tình Tình ngồi dậy vẻ mặt hoảng sợ!
Bán nàng đi?
Bán đi nơi nào…..