Chương 3: Ấm Lòng Tỷ Đệ Vân Gia

Tuy rằng Vân Tình Tình được đưa đến Côn Luân khi còn rất nhỏ, nhưng cũng nghe người ta nói qua, những người bị bán đi đa số đều không có kết cục tốt.

Bán mình làm nô ɭệ, mệnh tốt thì có thể làm hạ nhân nhưng cả đời không được tự do, ngay cả con cái sau này cũng phải làm nô ɭệ, nếu bị bán đi đến nơi không sạch sẽ, quả thực chính là sống không bằng chết.

Hiện giờ trong cơ thể nàng một chút linh lực cũng không có, thân thể này hiện tại chỉ là một tiểu nữ oa chín tuổi, nếu thật sự bị bán đi…. Vân Tình Tình bất giác rùng mình.

Không, không thể bị bán, nói cái gì cũng không thể bị bán đi.

Nàng giãy giụa một chút, lúc này mới phát hiện, nàng đang ở trong một gian phòng nhỏ.

Đầu óc choáng váng đau, trên đầu được bọc vải bố trắng, Vân Tình Tình sờ soạng một phen, chính là một bàn tay dính đầy máu.

Aaaa….

Trách không được nguyên chủ đã chết, đầu này bị đập thật sự rất nặng a!.

Vân Bảo Sơn, Vân Bối, ta nhớ kỹ các ngươi.

Vân Tình Tình tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, liền biết lúc ấy nàng có bao nhiêu tuyệt vọng, quả thực là có chết cũng phải quyết tâm trốn đi.

Nghĩ đến tiểu cô nương đáng thương kia, Vân Tình Tình mặc niệm ở trong lòng: “Ngươi yên tâm, nếu ta đã trở thành ngươi, tự nhiên sẽ vì ngươi báo thù, ta cũng sẽ bảo vệ thân nhân của ngươi” Không biết có phải hay không do lời thề vừa rồi, mà Vân Tình Tình cảm thấy cả người phảng phất nhẹ nhàng rất nhiều.

Trong lòng nghĩ thay tiểu cô nương kia lập cái mộ chôn di vật, Vân Tình Tình miễn cưỡng đi ra khỏi phòng.



Trong phòng bếp, Vân Tư Tư ngồi xổm nhóm lửa cạnh bếp lò, trộm lau nước mắt. Chân cha bị gãy, tiểu đệ bốn tuổi không thể bước đi, đại phu nói đệ đệ trời sinh chính là tàn tật. Bây giờ lại muốn bán đi tiểu muội, cuộc sống trong nhà này…. Nghe gian phòng bên trong cãi nhau, trong lòng Vân Tư Tư nhịn không được nổi nóng.

“Ta không đồng ý bán đi Tình Tình, chuyện này ngay cả cha hài tử cũng không thể đồng ý”. Thái độ Liễu Thị thực cương quyết, “nói thế nào cũng không bán đi Tình Tình”.

Vân Tình Tình liền nhẹ nhàng thở ra, đầu nàng lại choáng váng đau, liền dựa vào khung cửa thở dốc.

Vân Tư Tư vừa ngẩng đầu liền thấy nàng, kinh hô một tiếng, “Tiểu muội ngươi làm sao lại ra đây? Nàng vội vàng chạy tới, liền đỡ nàng hướng về phòng, “Muội nhanh nằm xuống, đầu muội bị va chạm mạnh, nếu không cẩn thận liền lưu lại sẹo”. Tiếng cãi nhau không ngừng vang lên bên trong căn phòng cách vách, nàng thấp giọng dụ dỗ nói: “Đừng sợ đừng sợ, còn có nương, có nói gì cũng không thể bán muội đi”. Nàng đoán được muội muội đang sợ cái gì, thấy nàng trước sau cuối đầu không lên tiếng, liền nắm bả vai nàng nói: “Tình Tình không sợ, muội còn nhỏ, nương sẽ không bán muội đi”.

Thật là một trưởng tỷ ôn nhu.

Vân Tình Tình trong lòng ấm áp, đến cùng ghi nhớ chuyện này, liền nhẹ nhàng nói: “Chính là, chính là chân cha không có tiền chữa trị, nếu không bán ta, cha phải làm sao?” Nàng không thấy được cha của nguyên chủ, biết ông hiện tại đang nằm trong y quán ở trấn trên, chờ cấp bạc để trị chân. Nếu nhà này không lấy ra bạc, bán đi nàng, tựa hồ bắt buộc phải làm.

“Cha?” Vân Tư Tư nhếch môi, nghĩ đến chân cha mình, vành mắt liền đỏ: “Sẽ có biện pháp, nếu thật sự không được…..” Nàng hít hít cái mũi, “Ta đã mười lăm tuổi, thật sự không được thì liền bán ta, tuổi ta lớn, khẳng định so với muội đáng giá hơn”. Rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi, nói xong lời này, nước mắt Vân Tư Tư liền rơi xuống.

Bị bán đi a, ai biết bị bán đi nơi nào, từ đây cách xa người nhà, vừa nghĩ tới liền sợ hãi, nước mắt tiểu cô nương liền chảy ào ào xuống.

Nhưng là như vậy, nàng vẫn ôm lấy muội muội an ủi, “Đừng sợ đừng sợ, có nương , có đại tỷ, hết thảy đều sẽ tốt”.

“Đại tỷ!” Vân Tình Tình như là bị cái gì hung hăng đυ.ng trúng, chua xót lợi hại.

Nàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc, trong ấn tượng, đại tỷ luôn như vậy, ôn nhu che chở nàng, tựa hồ chuyện gì cũng có thể giúp muội muội, hiện giờ lại thành dạng này….. Vân Tình Tình không biết có phải hay không bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, giờ khắc này trong lòng tràn đầy ấm áp.

“Đại tẩu, ngươi cùng nương ta nói chuyện thế nào? Nương bán đi Vân Tình Tình cũng không phải chi tiêu cho chính mình, còn không phải vì trị chân cho đại ca? Ta nói đại tẩu ngươi, bán đi Vân Tình Tình mới có sáu lượng bạc, một tiểu nha đầu cũng không đáng bao nhiêu tiền, ta đã hỏi thăm, Vân Tư Tư như vậy lại đáng giá hơn, có thể bán mười lượng bạc. Dù sao bán đi Vân Tình Tình cũng không đủ, chi bằng liền đem nha đầu Vân Tư Tư cùng bán đi”.

Vân Bối vẻ mặt khıêυ khí©h, nha đầu chết tiệt Vân Tư Tư kia, tuy rằng là vãn bối, lại so với nàng lớn lên xinh đẹp hơn, rõ ràng bọn họ là cô cháu, lại cùng tuổi, nhưng nha đầu kia dựa vào cái gì lại tốt hơn nàng? Trong thôn thanh niên nhiều như vậy lại cứ xum xoe quanh nàng, bao nhiêu nhà tới cửa cầu thân, nhưng nàng thì không có nhà nào tới cửa, ngẫm lại liền thấy khó chịu.



Hừ, nha đầu chết tiệt, nếu mà bán ngươi đi xa, xem ngươi làm thế nào có thể như tiểu yêu tinh ngày ngày thông đồng cùng nam nhân. Đến lúc đó, không có Vân Tư Tư, nam nhân trong thôn liền đều có thể thấy nàng.

Vân Bối thấy ý kiến hay, liền tùy tiện nói: “ Mẹ mìn ở trong thôn, còn chưa đi đâu. Vừa lúc đem Vân Tư Tư cùng Vân Tình Tình bán đi, dù sao cũng tiết kiệm được lương thực trong nhà”.

Mẹ nó, đây là tiếng người sao?

Vân Tình Tình quả thực muốn mắng người, toàn thân run lên.

Vân Tư Tư ôm chặt lấy nàng, cắn chặt răng. Nàng cho rằng muội muội đang sợ, liền nhẹ giọng khuyên nàng: “Tình Tình không sợ a, có đại tỷ, bán đại tỷ là đủ rồi, Tình Tình không sợ”. Nàng liếc mắt, nhìn thấy thân ảnh đệ đệ, liền thấp giọng gọi: “Vinh Thịnh, đệ qua đây”.

Vân Vinh Thịnh năm nay mười hai tuổi, lớn lên dáng dấp rắn chắc. Trên lưng hắn cõng một bánh bao nhỏ, vào trong nhà, ánh mắt dừng ở trên người Vân Tình Tình, trong con ngươi hiện lên đau sót.

“Tỷ tỷ ôm”, tiểu oa nhi vươn tay, thanh âm mềm mại. “Từ Từ muốn ôm một cái, Tình tỷ tỷ ôm!” Tiểu gia hỏa một mặt chờ mong.

Vân Tình Tình vừa ngẩng đầu liền đập vào một đôi mắt đen nhánh lúng liếng to, nàng nhìn liền thích đứa nhỏ này. Theo bản năng giang hai tay, “Từ Từ đến đây với tỷ nào”. Động tác cùng thần thái bất quá đều tự nhiên.

Vân Vinh Thịnh xụ mặt đem tiểu gia hỏa phóng tới trên giường đất, “Từ Từ đừng nháo, Tình Tình vừa tỉnh lại, ngươi đừng đυ.ng đến nàng”. Xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, lại hỏi Vân Tình Tình, “Đầu muội còn đau không?” Tuy rằng nỗ lực xụ mặt làm ra bộ dáng ông cụ non, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hài tử mười hai tuổi, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút bối rối.

Trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, Vân Vinh Thịnh mặc dù là trưởng tử, đến cùng tuổi vẫn còn nhỏ, cũng bắt đầu luống cuống.

Vân Tình Tình đầu đau lợi hại, lại liều mạng chịu đựng, chỉ nói: “Muội không có việc gì”.

Bên cạnh, tiểu gia hỏa vụиɠ ŧяộʍ tiến đến bên người nàng, “Tỷ tỷ không sợ, Từ Từ đi theo tỷ, không cho tiểu thúc cùng tiểu cô bán tỷ tỷ”. Tiểu gia hỏa gắt gao ôm cổ nàng, làm tâm Vân Tình Tình nháy mắt liền tan ra.