Vân Bá Nhân có chút tính tình gia trưởng phong kiến, hắn chỉ muốn “Chuyện xấu trong nhà không đồn ra ngoài” cùng “Gia hòa vạn sự hưng”.
Đối với con cái, nhất định phải hiếu thuận, chẳng những muốn người hiếu, còn muốn người thuận.
Cho nên Liễu thị làm phen này, tuy rằng là vì hài tử Vân Bá Nhân, nhưng hắn vẫn không tán đồng.
“Tức phụ Đại Sơn a, chuyện này đi….” Rốt cuộc cũng không phải là con dâu trên danh nghĩa của mình, Vân Bá Nhân nói chuyện có chút cố kỵ, vừa muốn uyển chuyển mở miệng, Cao thị bên kia liền đánh gãy lời hắn.
“Lão nhân, hiện tại là việc nhà của nhị phòng, chúng ta vẫn nên nghe ý tứ bọn họ, đến cùng cũng là người ngoài”. Lão thái thái đã cùng Vân Bá Nhân đi hết cuộc đời, làm sao không hiểu ý tứ của hắn. Nàng sợ lão nhân không phân rõ trong ngoài, hiện giờ rõ ràng là nhị phòng khi dễ nhi tử bọn họ, trái phải luôn nói bọn họ là người ngoài, còn đi theo xen vào làm gì?
Vân Bá Nhân sửng sốt, liền minh bạch ý tứ của thê tử.
Cao thị biết tâm tư của lão nhân, liền nói: “Có chuyện gì thì cùng nữ nhân chúng ta nói chuyện cho thuận tiện, ngươi đương là đại bá, đừng chậm trễ chuyện của hài tử”. Quả nhiên, nàng vừa nói ra lời này, Vân Bá Nhân niệm tình Liễu thị là “Cháu dâu”, thật đúng là không tiện mở miệng.
“Ai u uy, đây thật là, chúng ta đều là người một nhà, nên cùng nhau nói chuyện a” Vương thị âm dương quái khí mở miệng, chính là không quen nhìn cái bộ dạng này của bọn họ. Còn không phải khi dễ nhị phòng bọn hắn.
Cao thị ngay từ đầu đã không ưa, nàng không muốn nhiều lời, nhưng vừa nghe lời này của Vương thị, liền cố ý đâm chọc: “Lời này của nhị đệ muội là có ý gì, làm sao có thể không hướng về người nhà?
Liễu thị trong lòng minh bạch, hai vợ chồng Vân Bá Nhân là giúp bọn họ, rốt cuộc cũng là cha mẹ thân sinh, lần này đối với cha mẹ chồng để ý nhiều hơn một phần. Nàng lập tức nói tiếp lời Cao thị.
“Hiện tại nói chính là chuyện phân gia, chúng ta muốn năm mẫu đất hoặc là cho chúng ta bạc để trị chân cho cha hài tử, sau đó chúng ta liền phân gia”. Nàng đã tuyệt vọng cái nhà này rồi, cũng không sợ phân gia ra đi ăn cỏ ăn trấu đâu.
Liễu thị biết, nếu thật sự phân gia ra ngoài sống, khẳng định thời gian trôi qua sẽ càng gian nan, nhưng người một nhà sẽ ở bên nhau.
Năm mẫu đất a, đều là do nam nhân nhà mình khai hoang, nàng có chút luyến tiếc.
Trong vòng lại bắt đầu một trận đại chiến mới.
Vân Tình Tình ôm Từ Từ cùng đại tỷ ngồi một chỗ, nghe động tĩnh trong phòng, Vân Tư Tư có chút lo lắng “Năm mẫu đất kỳ thật cũng không làm được gì, ruộng đồng bên này của chúng ta không đáng tiền, nếu như bán đi cũng không có giá”. Nàng không biết tại sao nương lại muốn năm mẫu đất kia, nàng nghĩ, còn không bằng cấp bạc cho cha chữa chân. Đương nhiên nàng cũng biết, nếu nương trực tiếp muốn bạc cũng không dễ.
Vân Tình Tình lập tức chỉ điểm: “Cái gì chúng ta cũng không cần, không phải là tiện nghi cho bọn họ sao, đại tỷ cũng nói đất kia là do cha ta khai hoang ra, làm sao lại để cho bọn họ. Cha ta bị gãy chân bọn họ còn không muốn ra bạc, không thể để bọn họ muốn gì được nấy”. Mặc dù nàng cũng không thấy trong nhà này có gì đáng giá.
Tiểu Từ Từ nhìn qua hai tỷ tỷ, chớp mắt to không nói lời nào, chỉ đưa lỗ tai ra nghe động tĩnh trong phòng.
Tiểu gia hỏa đột nhiên nói: “Nãi nãi nói cho chúng ta ba mẫu đất, để chúng ta cút đi”. Hắn tựa hồ cũng biết lời kia chẳng có gì hay, nói xong còn rụt rụt cổ lại.
Tiểu gia hỏa quá đáng yêu.
Vân Tình Tình liền xoa nắn khuôn mặt nhỏ: “Đừng học những lời này, đều không phải lời hay”. Thấy tiểu gia hỏa không ngừng gật đầu, tâm tình Vân Tình Tình càng tốt.
Trong phòng cãi cọ ầm ĩ, lại qua một canh giờ, bụng tiểu Từ Từ kêu ùng ục.
“Tình tỷ tỷ, ta đói bụng” Tiểu gia hỏa mềm mại mở miệng, vẻ mặt ủy khuất.
Vân Tình Tình theo bản năng xoa bụng, nàng cũng đói bụng.
Kỳ thật, dựa theo ý tứ của Vân Tình Tình, ba mẫu đất thì ba mẫu đất, nàng là linh thực sư, liền xem là ruộng đồng bình thường nàng cũng cho ra được sản lượng cao, một lần nữa khai hoang cũng được.
Đáng tiếc, hiển nhiên Liễu thị không nghĩ như vậy.
“Nếu nương một chút cũng không cho chúng ta có đường sống, vậy đừng trách vãn bối ta không niệm tình” Liễu thị nhịn lâu như vậy, hỏa khí đã bốc lên: “Đương gia ta còn nằm trên giường đất một ngày, thì việc nghị thân của Bảo Sơn cùng Vân Bối cũng đừng nghĩ thành, ta nói được liền làm được”.
Lại là một chiêu này.
Vương thị quả thực muốn nổi điên.
“Nhà lão đại, ngươi làm như vậy không sợ thiên lôi đánh xuống sao? Thứ hắc tâm can, sao không cho một đạo sét đánh nữ nhân độc ác này đi!” Đã xé rách mặt, Vương thị cái gì cũng dám nói.
Liễu thị sắc mặt xanh mét.
“Ông trời có mắt, nếu đánh ta chết, cái nhà này liền tan, ông trời sao có thể đánh chết ta? Ta còn có bốn hài tử cần phải nuôi sống đâu”. Thái độ Liễu thị thực cương quyết, “Không cho ta năm mẫu đất, chúng ta đây liền không phân gia. Chân cha của hài tử một ngày không trị khỏi, Bảo Sơn kia liền cô độc, Vân Bối liền làm gái lỡ thì ở Vân gia. Thân ca ca bọn họ bị ngã gãy chân không có tiền chữa bệnh, bọn họ cũng đừng mong được thành thân”.
Liễu thị một bộ tư thế lưu manh “Ta chân trần không sợ các ngươi xuyên giày”, thật đúng là đem Vương thị làm cho tức chết.
Vương thị biết, Liễu thị tuy rằng lợi hại, nhưng là người có đạo lý, nàng muốn đem đạo lý giảng cho Liễu thị.
"Trong nhà tổng cộng có mười hai mẫu ruộng, hai lão nhân chúng ta một phần, các ngươi một phần, Bảo Sơn cùng Vân Bối mỗi người một phần, vừa hay chia ra là ba mẫu đất, các ngươi cũng đừng quá mức”. Vương thị cảm thấy mình đã rất thiện tâm, còn cho bọn họ ruộng đồng.
Liễu thị lại không thèm nể mặt, “Nếu nương đã tính như vậy, thì nhà chúng ta còn có bốn hài tử, mỗi đứa cũng phải được phân một phần”. Nói lý ai chẳng biết.
Vương thị thét chói tai, “Tiểu hài tử còn nhỏ làm sao có thể tính? Có biết xấu hổ hay không?”
Liễu thị cũng không chút nhượng bộ “Bối Bối là tiểu cô nương còn được tính một phần, Vinh Thịnh cùng Từ Từ nhà chúng ta là nam nhân đó, như thế nào lại không tính?” Một câu nói làm cho Vương thị á khẩu.