Chương 12: Nhi Tử Sống Không Quá Tốt

Lưu bà tử môi giật giật, theo lý thuyết bạc đã thanh toán, nếu là người bình thường nàng cũng không thể để như vậy. Nhưng đối phương là Vân gia có tiếng ở Vân thôn, nàng liền do dự.

Vân Bá Nhân đưa mắt ra hiệu cho Cao thị. Lão thái thái móc ra một xâu đồng tiền từ trong ngực đưa cho Lưu bà tử, “Rất xin lỗi ngươi, đã tới một chuyến thật xa, chỗ này không nhiều lắm, chỉ là một chút tâm ý, ngươi cũng đừng chê ít. Mua ít trà về uống, phiền toái ngươi đã tới đây một chuyến”.

Lưu bà tử vừa nhìn thấy trong tay không dưới hai mươi đồng tiền, trên mặt lập tức cười tươi như hoa.

“Tẩu tử sao lại nói lời này, đều là cùng một thôn, làm sao lại phiền toái chứ”. Nàng nói mấy câu khách sáo, đơn giản là để chiếu cố sinh ý về sau, liền mang theo nam nhân không tình nguyện kia rời đi.

Một hồi phong ba như vậy đã bình ổn.

Vân Tình Tình nhẹ nhàng thở ra, đồng thời nhịn không được nhìn về phía đại gia gia.

Vương thị bên kia ngang ngược vô lý như thế, nhưng lão gia tử vừa nói sẽ mở từ đường thì liền sợ hãi, chẳng lẽ Vân gia còn bí mật gì mà mình không biết?

Vân Tình Tình không có cơ hội suy nghĩ sâu xa, đuổi được Lưu bà tử cùng nam nhân kia đi, kế tiếp mới là vở kịch lớn.

Chân cha mình nên làm cái gì bây giờ?

Nếu thân thể nàng còn được như lúc trước, chẳng sợ thực lực chỉ có Luyện Khí kỳ ba tầng, cứu trị một người bình thường cũng là điều dễ dàng. Chính là hiện giờ cơ thể này đang suy nhược…. Vân Tình Tình thở dài, nàng là không bột đố gột nên hồ a!

Nàng cũng không biết có tiếp tục tu luyện được nữa hay không, rốt cuộc nàng cùng thân thể này cũng chưa hoàn toàn hòa hợp, hơn nữa nơi này thiên địa linh khí cực kỳ mỏng manh, Vân Tình Tình thực lo lắng. Lúc trước ở Côn Luân làm một linh thực sư thừa thãi, bất quá cũng Luyện Khí kỳ được ba tầng, hiện giờ lại ở địa phương thiếu linh khí thế này…. Nàng cười khổ, đại khái chỉ có thể cầu cả đời được an ổn.



Không biết đã cùng Vương thị thương lượng cái gì, nàng một mặt hung hăn càn quấy, Vân Bá Nhân là người sĩ diện cuối cùng nhịn không được trách cứ nói: “Ta không nói cùng một nữ nhân như ngươi, ta chờ lão nhị trở về”.

“Ai trở về cũng vậy, nhà chúng ta không có tiền và cũng không có tiền nhàn rỗi để cho Vân Đại Sơn trị chân”. Vương thị đúng lý hợp tình nói.

Liễu thị siết chặt nắm tay, Cao thị vỗ vỗ tay nàng, an ủi nói: “Đừng sợ, sẽ có biện pháp thôi". Nàng đã quyết định, nếu thật sự không được thì sẽ lấy của hồi môn chính mình ra. Như thế nào cũng không thể mặc kệ nhi tử.

“Ngươi đây là nói cái gì? Chẳng lẽ Vân Đại Sơn không phải nhi tử các ngươi? Ngực Vân Bá Nhân kịch liệt phập phồng, lão nhân đã lớn tuổi, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.

Vân Tình Tình có chút lo lắng, liền vỗ vỗ ngực hắn, thấp giọng nói: “Đại gia gia đừng gấp, chúng ta chờ gia gia trở về rồi lại nói đến chuyện này”. Nàng thật sự sợ hai vợ chồng già sẽ xảy ra chuyện ở đây.

Vương thị còn không chịu buông tha: “Nhà chúng ta không có bạc chính là không có bạc, ai nói gì cũng không có”. Lão nhân trở về thì thế nào? Còn có thể đem tiền nhà mình ra cho Vân Đại Sơn kia sao?

Vương thị cười lạnh, căn bản là không sợ.

“Ta không nói cùng ngươi”. Vân Bá Nhân tức điên, liền hét lên: “Đến chỗ nào mát mẻ đợi đi thôi”. Lúc trước, thời điểm lão nhị muốn cưới Vương thị trong nhà đều không đồng ý, chính là lão nhị tùy hứng, cũng không biết coi trọng Vương thị điểm gì. Kết quả…. Vân Bá Nhân thở dài, năm đó không nên cho đệ đệ cưới một nữ nhân càn quấy như vậy.

“Các ngươi không muốn nói cùng ta, ta cũng không nghĩ sẽ nói cùng các ngươi”. Vương thị trợn trắng mắt, xoay người liền đi ra ngoài.

Bên ngoài, Vân Thành Sơn ngó dáo dác bên cửa sổ, gào to nói: “Nương đây là làm sao? Ai nha, có phải bị nhị thúc đυ.ng hỏng rồi không? Phải để bọn họ ra bạc chữa bệnh a”.

Vân Tình Tình: “…..” Tên này nếu về sớm một chút, đoán chừng có thể cùng Vương thị so tài.

Vân Bá Nhân chướng mắt tiểu nhi tử của mình, liền quát lớn một câu: “Nói mê sảng cái gì, còn không mau câm miệng cho ta”. Hắn là người chính trực, không quen nhìn nhi tử có cái dạng này. “Không phải ngươi đi mời tam thẩm sao, tam thẩm ngươi đâu?” Hắn nhíu mày, chuyện hôm nay sợ là không tốt, trước đó nhi tử nói mời tức phụ lão tam, hắn thấy không vui, bây giờ nghĩ đến, mời đến cũng tốt. Đến cùng cũng là chuyện của cả nhà.



“Tam thẩm không có ở nhà”. Vân Thành Sơn ghé vào trên cửa sổ, bát quái nói: “Thế nào rồi? Có phải nhị thẩm không ra bạc không?” Thấy lão gia tử trừng hắn, hắn liền “Hắc” một tiếng, một bộ “Ta đã sớm biết là như thế này”, làm người ta nhìn liền muốn quát hắn hai cái.

Khóe miệng Vân Tình Tình vểnh lên, Thành Sơn thúc có vẻ giống hài tử không chịu lớn, cũng không phải bị chiều hư, nói như thế nào nhỉ? Hơn hai mươi tuổi, giống hài tử bị chiều hư, cũng không bằng đại ca nhà mình trầm ổn ngồi ở kia.

“Ngươi không có việc gì thì về nhà đi, đừng lắc lư trước mặt ta” Vân Bá Nhân phiền lòng, liền quát lớn hắn: “Ngươi cũng đã có hài tử, chừng nào mới chịu trưởng thành?” Hắn buồn rầu nhất chính là tiểu nhi tử này, một chút cũng không giống hắn, ngược lại có chút giống cậu em vợ, không có một chút trầm ổn.

Vân Thành Sơn cũng không tức giận, còn hắc hắc cười nói: “Trong mắt cha nương, ta lúc nào cũng là tiểu hài tử nha”. Lại đối Cao thị nói: “Nương người có khó chịu không, hay là ta đi mời đại phu tới?” Một bộ dáng ân cần.

Cao thị liền cười.

Bất đồng với lão nhân nhà mình, tiểu nhi tử này lớn lên giống người bên nhà mẹ đẻ nàng, tính tình lại giống đệ đệ nhỏ nhất của mình. Cao thị cực kỳ yêu thương tiểu nhi tử này. Đáng tiếc số mệnh nhi tử không tốt, cưới về một nàng dâu như vậy…. Cao thị thở dài, cảm thấy hài tử đã chịu nhiều thiệt thòi.

“Nương không có việc gì, chỉ là đυ.ng ngã một chút, nằm một lát liền tốt”. Nàng đưa mắt ra hiệu cho nhi tử, “Chúng ta còn phải ở đây chờ nhị thúc ngươi, chuyện của ca ngươi dù sao cũng phải tìm ra cách giải quyết, hắn mới ba mươi hai tuổi, hài tử còn nhỏ như vậy, nếu hắn nằm xuống thì phải làm thế nào nha”. Nói xong lão thái thái liền rơi nước mắt.

Vân Thành Sơn liền trề môi, lẩm bẩm nói: “Đây là chuyện của nhị phòng, ca nhiều năm lên núi săn bắn cũng cấp cho nhị phòng không ít tiền, hắn săn tốt như vậy, mười dặm tám thôn có ai lợi hại như hắn? Thân huynh đệ thì không chiếu cố, tất cả đều cấp cho nhị phòng. Kết quả hiện tại nháo ra chuyện này, đại phòng bọ họ không muốn quản. “Ca bây giờ là người của nhị phòng, tiền này nhị phòng không ra thì ai ra? Lúc trước còn nghe nói nhị thúc tốn nhiều tiền lo sính lễ cho Bảo Sơn cưới tức phụ, sao đến lượt Vân Đại Sơn bị gãy chân lại không có tiền chữa? Đây không phải là khi dễ người hay sao?” Dù sao muốn để đại phòng bọn họ ra bạc khẳng định là không được, hắn phải ở đây nhìn chằm chằm.

Cao thị không biết tâm tư của tiểu nhi tử, lại tán thành lời hắn nói.

“Thành Sơn là người minh bạch” Tiểu nhi tử lại minh bạch chuyện này, trong lòng Cao thị càng thêm ngột ngạt.

Nhị phòng đây là đang khi dễ đại phòng bọn họ.