Chương 1

Trường trung học phổ thông Lâm Thành II, khối lớp mười hai.

Thẩm Úc đi học trong tình trạng ngủ gà ngủ gật, đệ nhất đường khóa vừa ngồi xuống thôi là đã trực tiếp dựa vào bàn học, ngả đầu xuống rồi lập tức chìm vào giấc ngủ ngay, ngủ đến mức khẽ kêu lên một tiếng tràn đầy vui sướиɠ.

Hắn cứ nằm ngủ như vậy cho tới tiết ba thì có người đến gõ lên góc bàn của hắn vài cái, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút lạnh lùng vang lên từ phía đỉnh đầu hắn: “Thẩm Úc, nộp bài tập.”

Thẩm Úc nheo mắt, trần đời hận nhất là đang ngủ mà bị người ta phá rối.

“Thẩm Úc.” Giọng nói kia lại được nâng cao thêm vài phần.

“Tránh ra! Tránh khỏi đây càng xa càng tốt!” Thẩm Úc đang ngủ ngon mà lại bị gọi dậy, tâm trạng kém đến mức muốn gϊếŧ người, ai dám tới gần hắn sẽ ngay lập tức quát người đó.

Tính xấu này của hắn, ngay cả mẹ cũng phải hứng chịu mấy lần, bị hắn quát đến mức rơi nước mắt, chạy đi mách lại với bố, hại hắn bị đánh mấy lần. Thế nhưng cái tật xấu này vẫn mãi không sửa được.

“Ngữ văn, toán học, hóa học, vật lý tác nghiệp cậu đều không có, tổng cộng trừ 8 điểm.” Nhưng chủ nhân của giọng nói lại không sợ hắn, cứ như là đã sớm đã thành thói quen rồi vậy.

Cậu ta chỉ khom người xuống, dựa vào góc bàn của hắn, nghiêm túc tìm tên Thẩm Úc trên danh sách lớp, dứt khoát viết con số ‘- 8’ lên trên đó.

Trên thực tế thì trước số ‘- 8’ kia còn có thêm mấy con số ‘- 6’, ‘- 3’ nữa, cứ kéo dài như vậy, mới có mấy ngày mà hắn đã bị trừ những 30 điểm.

Sau đó đối phương cũng không quan tâm đến Thẩm Úc nữa, chỉ xoay người đi tìm bạn học tiếp theo để kiểm tra vở bài tập.

——

Sau khi học xong tiết cuối cùng, Thẩm Úc bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng. Cùng bị kêu vào đó với hắn còn có thêm mấy lão bánh quẩy chuyên ngủ gục giống hắn nữa.

Mấy người ở bên trong bị giáo huấn cả một giờ. Lúc được cho ra ngoài, gương mặt ai nấy đều đen sì lì. Đặc biệt là Thẩm Úc, hắn vừa nghĩ đến chuyện người kia trừ mình nhiều điểm như vậy thì tức giận đến nghiến răng.

“Trời ạ! Anh à, anh lại bị gọi phụ huynh nữa sao? Mới một tuần thôi mà đã bị tên ủy viên học tập kia trừ tận 30 điểm! Trong khối của chúng ta, trừ cậu ta ra, còn ai dám chỉnh anh như thế này nữa chứ?” Những ngày mấy cán sự khác đi kiểm tra, Thẩm Úc không làm bài tập, bọn họ đều giúp hắn giấu trời qua biển, thậm chí còn nhanh chóng giúp hắn viết lại một tờ kết quả bài tập nữa.

Nhưng còn cái tên Lâm Hiên kia, lần nào cũng đều “cương trực công chính”, nên trừ bao nhiêu thì cậu ta nhất định sẽ trừ hết bấy nhiêu.

“Mày đừng chọc vào chỗ đau của tao nữa có được không vậy?” Thẩm Úc buồn bực trong lòng, trợn trắng mắt liếc đối phương một cái.

Hắn bị gọi phụ huynh, lại còn bị phạt chạy quanh trường nữa.

Lần trước bị phạt chạy còn chẳng cách đây mấy ngày đâu, bây giờ chân hắn vẫn còn đau lắm. Người kia rõ ràng là muốn đối đầu với hắn mà, mới một học kỳ mà đã bị cậu ta hại hết mấy lần rồi.

“Tên Lâm Hiên kia cũng thật là, làm người tốt thì không chịu, thế nào cũng phải cố làm ra vẻ. Lớp phó học tập thì ghê gớm lắm sao? Nhìn cậu ta ra vẻ trò ngoan đúng là chướng mắt, giả bộ thanh cao! Dối trá!”

“Lão đại, hay chúng ta nghĩ ra một cách để báo thù cho anh đi! Dạy dỗ cậu ta thật tốt, nếu không, lần tới cậu ta sẽ còn chỉnh chúng ta nữa đó.”

“Báo thù thế nào đây?” Thẩm Úc đen mặt đi về phía cổng trường. Trong lòng phiền muộn, căn bản không muốn trả lời mấy chuyện mà bọn họ nói: “Đánh cậu ta một trận sao?”

“Cũng được đó, lão đại nói sao thì cứ làm vậy đi.”

Không đợi Thẩm Úc nói thêm gì thì nhóm người đã ra đến cổng trường, nhìn thấy xe tới đón mình đang dừng ở ven đường, hắn lập tức không thèm để ý tới mấy người phía sau nữa, trực tiếp lên xe rời đi.

Quả nhiên, Thẩm Úc lại bị gọi phụ huynh, sau đó lại bị phạt chạy quanh trường. Bây giờ hắn đang vô cùng bực tức nhưng lại không có chỗ xả, trong lòng hận không thể trói Lâm Hiên lại thành bao cát, rồi đánh cho cậu ta một trận no đòn.

Cuối cùng thì Thẩm Úc cũng phải tìm chỗ để phát tiết một chút.

Cho nên hắn liền treo ảnh chụp của tập thể lớp lên bàn ném phi tiêu trong nhà.

Mỗi lần hắn ném phi tiêu, cũng chỉ hướng về mỗi vị trí của Lâm Hiên mà ném. Ném một cú là trên bức hình lại xuất hiện thêm một cái lỗ. Bây giờ trên tấm hình kia, đầu của Lâm Hiên đã sớm biến mất luôn rồi, chỉ còn lại có nửa phần cơ thể mà thôi.

——

Hai ngày sau.

10 giờ tối.

Khi Thẩm Úc đang định đi ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Anh à, lát nữa bọn em sẽ báo thù cho anh!” Người điện thoại tới chính là Lý Nham, giọng nói của tên đó đặc biệt hưng phấn.

Thẩm Úc không hiểu tên đó đang nói gì, đầu óc hắn đang không được minh mẫn, chỉ hỏi: “Báo thù cái gì cơ?”

“Mới đây mà anh đã quên rồi sao? Chuyện lần trước Lâm Hiên chỉnh anh đó, đêm nay chúng ta sẽ xuống tay!”

“Đúng là ấu trĩ mà, chúng mày định đánh cậu ta sao?” Thẩm Úc lười phản ứng với bọn họ, một đám con trai cứ mãi đánh nhau cũng không có việc gì: “Bọn mày cứ chơi đi, tao ngủ đây.”

“Ngủ cái gì mà ngủ chứ? Lão đại, bây giờ anh đến đây xem, có lẽ còn có thể nhìn thấy Lâm Hiên phát tình đó!”

“Hơn nửa đêm rồi, xem phát tình cái…” Thẩm Úc nói được một nửa, đột nhiên bật dậy khỏi ổ chăn của mình: “Mày vừa mới nói cái gì?”

“Cái gì là cái gì? Phát tình đó! Anh không tò mò cái người mà ngày nào cũng trưng cái vẻ mặt lạnh như băng như cậu ta, đến khi phát tình lên sẽ trông như thế nào sao? Ha ha ha. Nhưng dù sao cậu ta cũng không phải con gái, đúng là đáng tiếc.” Lý Nham ở bên kia cười đến mức đáng khinh.

Lưng Thẩm Úc chợt lạnh toát, hắn nắm chặt lấy điện thoại: “Chúng mày đang làm cái gì vậy? Không phải chỉ định đánh cậu ta thôi sao?”

Lý Nham vô cùng đắc ý: “Thật ra em cũng không làm gì, vào tiết cuối buổi chiều hôm nay đã hạ thuốc vào trong nước của cậu ta. Lại ném cậu ta vào khách sạn, chờ đến khi cậu ta tỉnh lại, nên chơi như thế nào thì chúng ta sẽ chơi như thế đó!”

“Mẹ nó, bọn mày muốn cưỡиɠ ɠiαи cậu ta?” Thẩm Úc gầm nhẹ.

Bọn họ cùng nhau chơi chung một nhóm, trong đó phần lớn đều là loại không ra gì. Tuy rằng Lâm Hiên là con trai, nhưng lấy cái tính thích chơi của đám này, hoàn toàn có khả năng làm ra loại chuyện kia.

“Bọn em cũng không có lá gan đó! Chỉ là để vài cái camera trong phòng của cậu ta, ghi lại bộ dạng của cậu ta khi thuốc đã phát tác mà thôi. Sau này cứ lấy chuyện này ra uy hϊếp cậu ta, xem cậu ta còn dám tùy tiện trừ điểm của chúng ta nữa không. Lão đại, anh nói xem bọn em rất thông minh có đúng không?”

“Thông minh cái đầu mày! Đúng là thần kinh mà!” Thẩm Úc đã xoay người đứng lên khỏi giường, lấy bừa một bộ quần áo mặc lên người mình. Chuyện này không nhỏ, không thể đem ra đùa được.

Lý Nham ở đầu dây bên kia bị hắn mắng thì vô cùng tủi thân: “Cũng đâu phải thật sự muốn chơi cậu ta đâu, có gì mà phải nghiêm trọng như vậy chứ.”

“Mày cút đi cho ông! Lấy tính cách thanh cao kia của Lâm Hiên, nếu cậu ta thật sự phát tình lên chúng mày có nghĩ tới hậu quả chưa? Một đám ngu ngốc!”

Thẩm Úc mắng một tràng dài, Lý Nham ở đầu dây bên kia không dám hé răng nửa lời, đúng là không thể hiểu nổi tính tình của Thẩm Úc.

Chỉ là gã ta cảm thấy ủy khuất, Thẩm Úc ở bên kia lại quát lên một câu: “Cái tên này! Mày mau gửi địa chỉ khách sạn đó qua đây cho ông!”

Sau khi quát xong, hắn “cách” một tiếng tắt điện thoại đi.

Vẻ mặt Lý Nham như đưa đám, run run ấn tay lên bàn phím, nhanh chóng gửi địa chỉ qua cho hắn.

——

Một đám người tùy tiện ném Lâm Hiên vào một khách sạn ven đường. Thẩm Úc cầm theo số phòng mà đám Lý Nham đã gửi rồi bước vào.

Sau khi vào, hắn ngay lập tức ngây ngẩn cả người, bước chân cũng dừng lại.

Lâm Hiên đang nằm ở trên giường, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, quần áo chỉnh tề. Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, đang gắt gao nhắm chặt hai mắt lại. Lông mi nhỏ dài đen sẫm, che thành một cái bóng đen dưới mi mắt.

Khuôn mặt tuấn tú này trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, không thèm cho hắn nửa phần sắc mặt tốt, lúc này lại đỏ bừng lên, trông rất đẹp mắt. Không, đẹp thôi còn chưa đủ, chính là… Thật mê người.

Hơn nữa…

Xung quanh vang lên tiếng hít thở không đều của cậu ta, lại quanh quẩn thêm một mùi hương ngọt ngào, mùi hương thoang thoảng này khiến trái tim Thẩm Úc đập nhanh lên đôi chút, có chút giống với mùi hương của hoa hồng…

Ánh mắt Thẩm Úc đảo qua người cậu, rồi sau đó cứ như bị trúng tà mà nhìn vào cánh môi đang khẽ nhếch lên của cậu, chỉ cảm thấy… Nơi đó nhỏ nhắn lại đáng yêu. Hầu kết của hắn cuộn lên một vòng, hắn phát hiện yết hầu của mình khô khốc.

Không phải hắn gay rồi đó chứ? Nếu không sao lại có phản ứng với một đứa con trai như Lâm Hiên được?

“Lão đại, lão đại!” Tiếng của đám Lý Nham lại truyền tới qua điện thoại di động trên tay hắn.

Hắn đột nhiên hoàn hồn trở lại, muốn hung hăng quát chính mình một phát cho tỉnh táo ra. Trong mắt hắn không có bị sạn đâu, sao tự nhiên lại cảm thấy cậu con trai đang nằm trên giường này thật… mê người kia chứ?

“Câm miệng!” Thẩm Úc nổi nóng, trực tiếp cầm theo điện thoại di động đi đến chỗ có camera giám sát, ném một phát vỡ tan tành.

Bên kia, mơ hồ có thể nghe được tiếng đám Lý Nham tiếc nuối kêu lên, rồi sau đó cũng im bặt khi điện thoại chạm vào mặt đất.

Thẩm Úc ném điện thoại xuống đất xong, lại cúi người quay trở lại chỗ cũ, không khách khí vỗ vỗ lên mặt cậu thiếu niên kia: “Này! Lâm Hiên, mau tỉnh lại đi!”

Vừa chạm vào da thịt non mềm của cậu thiếu niên, hắn lại không cầm lòng được mà có chút tâm viên ý mã*.

* Tâm viên ý mã, ý muốn chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát

Nhưng Thẩm Úc tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình có nửa giây lưu luyến gì với tên Lâm Hiên này cả, hắn lớn giọng hung hăng đe dọa cậu: “Cậu mà không chịu tỉnh, tôi sẽ ném cậu cho bọn chúng đó! Chúng nó có chém có gϊếŧ gì cậu, tôi cũng sẽ mặc kệ luôn!”

Lâm Hiên mơ màng hồ đồ, đôi mắt còn không thể mở ra nổi, chỉ có hàng lông mi hơi giật giật, hô hấp càng lúc càng rối loạn.

Thẩm Úc không kiên nhẫn được nữa: “Đáng chết, bọn chúng rốt cuộc đã hạ thuốc gì cho cậu thế này?”

Bộ dạng này của cậu ta, chỉ sợ không chỉ có thuốc kí©h thí©ɧ, mà còn có cả thuốc mê nữa.

Đám ngu ngốc này, toàn làm những chuyện chẳng ra làm sao cả!

Châm chước một phen, Thẩm Úc nhếch mi, trực tiếp bế ngang người cậu ta lên.

Cậu ta nhẹ quá.

Thẩm Úc là nam thần vườn trường hoàn mỹ, mới 18 tuổi mà đã cao đến tận 1 mét 85, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, rất có sức hút của nam giới. Thế nên nếu để cậu bạn Lâm Hiên 17 tuổi cao 1 mét 78 đứng trước mặt hắn thì cậu ta sẽ có vẻ thấp bé hơn rất nhiều.

Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy cả bọn Lý Nham đứng canh ngay trước cửa.

“Anh à, anh bế cậu ta đi đâu vậy?”

"Nếu bây giờ chúng mày không muốn chết thì lập tức câm miệng cút ra xa hết cho ông, có thể cút xa bao nhiêu thì cứ cút xa bấy nhiêu!” Thẩm Úc lười nói chuyện vô nghĩa với bọn chúng.

“…” Đám người còn đang đứng trước cửa lập tức ngoan ngoãn như một đám gà con, gục đầu xuống, đi nép vào một bên nhường đường cho hắn, không dám hé răng nửa lời.

Thẩm Úc đi được vài bước, lại quay đầu hỏi: “Nhà cậu ta ở đâu?”

“…” Không một ai trả lời.

Thẩm Úc nhíu mày một cái: “Điếc hết cả rồi à?”

Lý Nham run run, chạy nhanh đến nói: “Nhà cậu ta ở Lệ Thi Thú Viện, ở khu phía Bắc, nhà số 85.”

Thẩm Úc không trả lời, ôm Lâm Hiên bước ra khỏi khách sạn.

——

Sau khi ra ngoài, Thẩm Úc mới phát hiện, cả người Lâm Hiên đều mềm nhũn ra cứ như một cục bông vậy, căn bản không có sức lực để ôm lấy hắn.

Để cậu ta ngồi ở ghế sau xe hắn, chỉ cần tăng tốc lên một chút, nhất định cậu ta sẽ ngã khỏi xe máy ngay lập tức. Với cái này thể trạng này của cậu ta, đến lúc đó mà ngã xuống, nhẹ thì mặt mũi bầm dập, nặng thì sẽ gãy tay gãy chân ngay.