Chờ sau khi về nhà, Tô Đình và biểu tỷ ăn cơm xong, liền nghĩ tới chuyện muốn đi tới thần miếu đi một chuyến.
Chuyện này liên quan đến danh dự, muốn làm sáng tỏ đương nhiên là nên sớm làm, không nên chậm trễ.
Chỉ là, Tô Đình chưa kịp đi tới thần miếu, đệ tử Thanh Bình của Tùng lão đã đến nhà chơi, nói Tùng lão mời.
"Tốt, ta cũng đang có chuyện tìm lão nhân gia đây."
Tô Đình không từ chối, thay trang phục rồi nói cùng biểu tỷ một tiếng, sau đó đi theo Thanh Bình.
Mà dọc theo con đường này, vẻ mặt Thanh Bình không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt lại thường liếc nhìn sang.
Tô Đình hôm nay có vẻ không giống lúc trước.
Tuy rằng trên mặt Thanh Bình không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng nhưng lại khá kinh ngạc.
Tô Đình giống như không phát hiện ra, chỉ tình cờ về liếc mắt một cái, khóe miệng lộ ra ý cười, nhưng không giải thích.
Từ khi chém gϊếŧ rồi cắn nuốt một tia Âm Thần của thượng nhân, tinh thần hắn luôn sáng láng, lại có thêm mật rắn bổ thân thể.
Chỉ hai thứ này đã khiến tinh thần và diện mạo của của hắn hơn hẳn trước kia.
Mà bây giờ hắn đã thành công bước vào tu hành, Chân khí tụ trong người, từ trong đến ngoài, đều không phải là Tô Đình nửa tháng trước nữa.
Không chỉ như vậy, Tô Đình có cơ duyên bất phàm, Chân khí từ từ thâm hậu, nhãn lực cũng cao hơn hẳn, hắn đã nhìn ra Thanh Bình cũng coi như người tu hành, chỉ là đạo hạnh của hắn còn cạn, chỉ có thể coi là miễn cưỡng nhập môn, hỏa hầu còn kém Tô Đình hai phần.
Đạo hạnh của Tô Đình cao hơn một bậc, mà Thanh Bình thấp hơn hắn, sở dĩ, Thanh Bình căn bản không thấy rõ hư thực của Tô Đình, chỉ có thể phát hiện hắn khác lúc trước thôi.
Nhưng Thanh Bình rõ ràng là người có thể nhẫn nhịn, cũng không có ý hỏi dì, chỉ đi phía trước dẫn đường, tình cờ đảo mắt liếc Tô Đình một cái.
Cùng nhau tiến vào thần miếu, xuyên qua bức tường, đi tới trong viện, tiến vào đại điện.
Tô Đình thi lễ với tượng thần kia, cảm tạ vì đã ban Ngũ Hành Giáp cho hắn, sau đó mới đi theo Thanh Bình tới trước cửa tĩnh thất.
"Tùng lão ở bên trong chờ ngươi."
Thanh Bình ngừng lại, khẽ gật đầu.
Tô Đình hơi chắp tay, cười nói: "Cảm tạ."
Thanh Bình đáp một tiếng, đứng ở cửa.
Tô Đình đẩy cửa phòng ra, tiến vào trong, sau đó xoay người khép cửa phòng lại rồi mới xoay người lại, cúi chào người phía trước.
Phía trước có một bồ đoàn, mà trên bồ đoàn này có một ông già đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp từ từ, giống như đang tu hành.
Ông lão tràn ngập khí tức thần bí này chính là Tùng lão.
"Đến rồi à?"
Tùng lão mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên người Tô Đình.
Trong chớp mắt, trong đôi con ngươi vẩn đυ.c kia đột nhiên ngưng tụ lại, giống như có vẻ kinh ngạc.
Nhưng trong khoảnh khắc, vẻ kinh ngạc kia đã cố gắng thu lại.
Tùng lão lạnh nhạt nói: "Khí tức trên thân ngươi đã hoàn toàn khác so với nửa tháng trước, hỏa hầu mờ ảo, có chút bá đạo, chắc ngươi đã bắt đầu bước chân lên con đường tu hành?"
Trong lòng Tô Đình cả kinh, không ngờ Tùng lão lại có thể một lời nói toạc ra huyền cơ, trong lòng hắn cũng chịu phục, nói: "Tùng lão thực sự là mắt sáng như đuốc."
Tùng lão khoát tay áo một cái, nói: "Đã sớm nghe nói trong Ngũ Hành Giáp còn ẩn giấu huyền diệu, bây giờ xem ra chính là công pháp tu hành?"
Tô Đình không ngờ Tùng lão lại có thể nói một lời vạch trần huyền cơ, không khỏi trầm mặc một lúc, rồi mới gật đầu, không giấu nữa, đáp lại: "Đúng vậy."
Tùng lão cụp mắt, im lặng không nói.
Tô Đình do dự một chút, nói: "Công pháp vốn là của thần miếu, Tùng lão có ân với Tô Đình, nếu như muốn thu về, Tô Đình tuyệt không dám trái nghịch."
Tùng lão mở mắt ra, lắc đầu nói: "Ngũ Hành Giáp đã thuộc về ngươi, cơ duyên chính là của ngươi, còn công pháp. . ."
Vẻ mặt ông phức tạp, thoáng cúi đầu, nói: "Con đường mà lão phu đi hoàn toàn không giống ngươi, trừ phi làm lại từ đầu, bằng không dù có một bộ công pháp Tiên phẩm xếp ở trước mắt, ta cũng không thể tu luyện."
Từ bỏ mấy chục năm đạo hạnh tích lũy, tất cả hóa thành không để làm lại từ đầu, nói nghe thì dễ?
Huống chi, với độ tuổi của Tùng lão nếu muốn làm lại từ đầu, còn có thể có bao nhiêu thời gian, có thể đảm bảo ông sẽ tu luyện thành công?
Ngữ khí của Tùng lão đầy vẻ phức tạp, Tô Đình cũng bị ảnh hưởng, không khỏi im lặng.
Sau một lát, Tùng lão mới từ từ thở dài một hơi, giống như đã nghĩ thông suốt rồi, vẫy vẫy tay, nói: "Ta lần này tìm ngươi đến, vốn cũng chính là muốn thu ngươi nhập môn, truyền cho ngươi phương pháp tu hành, dẫn ngươi bước lên đạo này. Nhưng trước mắt, nếu ngươi đã lĩnh ngộ công pháp, mà có thể chính mình tu hành, lão phu lại khó có thể chỉ điểm nên cũng thôi."
Lúc trước khi Tô Đình rời đi thần miếu , Tùng lão đã dặn hắn tìm thời gian tới thần miếu một chuyến, khi đó hắn đã mơ hồ hiểu được ý của Tùng lão, bây giờ thấy Tùng lão nói rõ, quả nhiên đúng như suy nghĩ của mình, trong lòng hắn lại càng cảm kích, thi lễ nói: "Tùng lão có ơn trọng với ta, Tô Đình ghi nhớ trong lòng."
Tùng lão thoả mãn gật đầu, lại thoáng cảm khái, nói: "Con đường tu hành của ngươi và ta không giống nhau, ta có thể truyền cho ngươi, kì thực không nhiều. Nhưng sau này, nếu việc tu hành gặp phải vấn đề khó, có thể đến tìm ta, lão phu nhất định sẽ cố gắng giải thích cho ngươi."
Nói xong, ông lại vẫy vẫy tay, nói: "Ta có một quyển sách, ghi chép một chút thường thức về người tu đạo, cho ngươi mượn nửa tháng, ngươi có thể lật xem một chút, để tránh chuyện sau này gặp phải người đồng đạo, mà lại có hành động gì thất lễ."
Tô Đình tiến lên, dùng hai tay tiếp nhận, chỉ thấy quyển sách này có chút cũ nát, hiển nhiên là đã khá xa xưa, có lẽ là điển tịch dùng để truyền thừa, chẳng trách Tùng lão là người đại khí như vậy cũng chỉ nói là cho mượn đọc, chứ không phải tặng luôn.
"Đa tạ Tùng lão." Tô Đình thành tâm thành ý khom người thi lễ.
"Được rồi, ngươi chăm chỉ tu hành, sau này đi được xa một chút." Tùng lão không để ý lắm, khẽ gật đầu.
"Vâng." Tô Đình đáp một tiếng.
Lúc này, Tùng lão dường như nhớ tới cái gì, lại liếc hắn một cái, trong ánh mắt có chứa mấy phần thâm ý.
Dừng một chút, mới nghe Tùng lão nhắc nhở nói: "Trong chốn hồng trần có thể mài giũa, nhưng cũng sẽ che đậy bản tâm, cho nên mới có cách nói siêu thoát thế tục."
"Rất nhiều người tu đạo vốn là người chốn thế ngoại, thanh tịnh không quấy nhiễu, nhưng phải nhập thế mới có thể khám phá mọi việc, mới có thể chân chính xuất thế."
"Mà ngươi từ nhỏ đã sinh ở trần thế, nhưng lại bị bệnh liệt giường, hiếm thấy ngoại giới, giống như người chốn thế ngoại, hiện tại còn có thể giữ được bản tâm, nhưng nếu đã cất bước ra bên ngoài, lại tựa như nhập thế vậy."
Tùng lão trầm giọng nói: "Sau này những việc gặp phải, hồng trần náo động, các loại hiểm ác, vạn loại mê hoặc, trong lòng ngươi cần phải tự có ước lượng."
Tô Đình rùng mình, gật đầu nói: "Vãn bối hiểu rõ."
Tùng lão thẩy vẻ mặt hắn nghiêm túc, cũng không phải là qua loa, cũng coi như hài lòng, gật đầu nói: "Dù ngươi gặp phải chuyện gì, đều cần phải hiểu, mọi việc cần phân rõ chủ thứ, phải biết tu hành làm trọng."
Nói xong, ngữ khí của Tùng lão khẽ biến, nghiêm túc nói: "Phóng tầm mắt nhìn ra thế gian, bất luận thứ gì cũng không sánh được với chuyện tu đạo trường sinh."
Tô Đình nghiêm mặt nói: "Vãn bối hiểu rõ."
"Hiểu rõ là tốt rồi."
Tùng lão hài lòng gật đầu, dừng một chút, lại nghĩ tới cái gì, nói: "Nghe nói gần đây ngươi có quan hệ rất tốt cùng một công tử nhà giàu?"
Tô Đình nghe vậy, nói: "Đa tạ Tùng lão quan tâm, đúng là có việc này."
Tùng lão bình tĩnh nói: "Nhưng nên có tâm phòng bị người."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, hơi khẽ gật đầu.
Tùng lão phất tay nói: "Nếu ngươi đã tự mình tu luyện, vậy trở về đi thôi."
Tô Đình nhớ tới chính sự, vội thi lễ, nói: "Tùng lão, vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ."
Tùng lão hỏi: "Chuyện gì?"
Tô Đình nói rằng: "Chính là việc về gia tỷ."
Tùng lão nghe vậy, nhất thời cau mày, nói: "Thân thể của nàng còn chưa khỏi hẳn sao?"
Tô Đình thi lễ nói: "Nhờ phúc của Lôi Thần Thiên Tôn, thân thể gia tỷ đã từ từ khôi phục, chỉ có điều lần này vãn bối có một số việc khác."
Tùng lão khẽ nhíu trán một cái, hơi kinh ngạc.
Tô Đình nghiêm túc nói rằng: "Gia tỷ trước đây bị người trong Cổ đạo làm hại, may mắn được Tùng lão cứu giúp, lấy thiên uy lôi đình tru diệt, nhưng cũng bởi vậy, khiến người ngoài biết được. Bây giờ, người xung quanh đã sinh ra lời đồn đãi, nói là trên người gia tỷ nhiễm tà khí, như vậy khó tránh sẽ tổn hại tới danh dự."
Tùng lão nghe vậy đã biết ý đồ của hắn, nên hỏi: "Vậy ngươi muốn lão phu làm gì?"
Tô Đình nghe ngữ khí của ông cũng hiểu việc này không khó, lúc này cười nói: " Thần miếu chúng ta linh nghiệm, xa gần nổi danh, mà Tùng lão ở đây, như Lôi Thần trên đời, liên quan tới chút chuyện nhỏ này, chỉ cần Tùng lão lên tiếng là tốt."
Tùng lão trầm ngâm nói: "Nói gì?"
"Vãn bối từng nghe qua một câu chuyện xưa, nói là có người tốt mười đời tu hành, đến một đời cuối cùng, làm hòa thượng, chỉ cần ăn thịt hắn là có thể trường sinh, khiến yêu ma quỷ quái cùng đến, cuối cùng vẫn có ba người thần thông quảng đại vật, bảo vệ hắn một đường cất bước."
Tô Đình nói chính là chuyện trong Tây Du ký, nhưng ở thế giới này không có xuất xứ, không tiện nói rõ, nên mới nói là nghe chuyện xưa.
"Chuyên xưa từ đâu tới?" Tùng lão cau mày nói: "Ăn thịt người này là có thể trường sinh?"
"Lai lịch chuyện xưa này cũng không quan trọng." Tô Đình khụ một tiếng, nói: "Chuyện trong câu chuyện này thật giả thế nào, vãn bối cũng không dám vọng ngôn. Thế nhưng, lần này gia tỷ cũng có thể noi theo loại thuyết pháp này."
Tùng lão trầm ngâm nói: "Trả lời như thế nào?"
Tô Đình lộ ra ý cười, nói: "Tùng lão chỉ cần nói gia tỷ tâm tính thuần thiện, chính là người tốt tam thế tu hành, thân có phúc báo thiện quả nên bị yêu tà mơ ước, bây giờ yêu tà đã rửa sạch, trả lại cho nàng sự thanh tĩnh, cũng coi như là việc thiện."
Tùng lão nghe vậy, vầng trán nhíu chặt, nhìn Tô Đình, trầm giọng nói: "Ngươi muốn lão phu nói dối?"
Tô Đình nhất thời lắc đầu, nghĩa chính ngôn từ nói: "Gia tỷ luôn luôn thiện tâm, vốn được công nhận là người có tâm địa thiện lương, mà nàng có gương mặt xinh đẹp như vậy, đó chính là phúc phận tích từ đời trước."
"Như gia tỷ, đời này kiếp này là người mỹ thiện tâm, nếu không phải là phúc phận đã tu luyện tam thế, thì tại sao có thể có xinh đẹp như vậy, lại tại sao có thể có thiện tâm như vậy?"
"Nàng sống nương tựa lẫn nhau cùng ta, bây giờ ta đã bước lên đạo này, sau này tiền đồ bất khả hạn lượng, nàng cũng nhất định không bị khổ, tương lai người thường tuyệt đối không thể so với. . . Mệnh cách như vậy, nếu không đã tu luyện phúc phận mấy đời, làm sao có thể có?"
Tô Đình dùng hết khả năng, không ngừng dao động.
Dù cho đến độ tuổi như Tùng lão, từng trải như vậy, cũng không khỏi bắt đầu trầm tư.
Đến cuối cùng, Tô Đình cũng không biết Tùng lão có tin lời hắn nói bậy này không.
Nhưng ít ra sau khi Tùng lão nhìn hắn hồi lâu, thì vẫn đồng ý.
"Đa tạ Tùng lão."
Tô Đình thở phào một hơi.
Chỉ có điều, ánh mắt Tùng lão tràn ngập quan tâm khiến hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ mệt mỏi.