Chương 15: Con Buôn Tiểu Nhân, Phố Phường Lời Đồn Đãi

Lúc chạng vạng, sắc trời dần tối.

Tô Đình cầm theo hộp đựng thức ăn, đi trên đường, suy nghĩ về chuyện hôm nay.

Hắn dần chìm đắm vào trong suy nghĩ, ánh mắt hơi co lại.

Nếu là thiếu niên bình thường, gia cảnh quẫn bách, lại kiến thức nông cạn, bỗng nhiên được công tử phú quý coi trọng, hạ mình kết giao, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm kích.

Trong tâm thái như vậy, ở tình huống từng trải qua cuộc sống đạm bạc, chỉ cần mấy lần tiếp xúc nữa, không nói tới giao tình tâm đầu ý hợp, nhưng thiếu niên nhà nghèo nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng Tô Đình làm sao có thể là thiếu niên tầm thường?

"Vô sự mà hiến ân cần, phi gian tức đạo."

Tô Đình có kinh nghiệm kiếp trước, hơn nữa hắn đã bước lên con đường tu hành, đối với hành động của những người chung quanh người, thậm chí là biến hóa tâm tình của bọn họ, hắn đều có thể nhạy cảm nhận ra.

Diễn kỹ của Vương công tử xem như không kém, tuy nhiên không phải không có kẽ hở, hơn nữa hắn dường như chẳng muốn che giấu vẻ xem thường trên mặt, ở trước mắt Tô Đình có cảm giác nhạy cảm thì sao có thể bỏ qua?

Người trung niên trộm cắp ở gần kia, chắc chắn là quân cờ dùng để tiếp cận chính mình, coi đây là cớ để mời chính mình uống trà ăn cơm.

"Có thể mặc kệ sự vô lễ của ta, thực sự hoàn toàn không có mưu đồ?"

Tô Đình cười nhạt một tiếng, thầm nói: "Ta cũng muốn xem trong hồ lô của ngươi chứa cái gì?"

. ..

Về đến nhà.

Biểu tỷ đã cố gắng đứng dậy, đi ra cửa chờ đợi.

Hôm nay là lần đầu tiên Tô Đình ra ngoài, tìm kiếm công việc nuôi gia đình sống tạm, sao nàng có thể nào an tâm được?

Tô Đình từ xa đã nhìn thấy nàng, vội vàng chạy tới, đỡ lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Tỷ, sao tỷ lại ra chỗ này đứng?"

Biểu tỷ mỉm cười nói: "Ta lo đệ trở về muộn."

Tô Đình không nói tiếp, miễn cưỡng lộ ra ý cười, nói: "Không có chuyện gì, ta đã lớn rồi, không cần luôn luôn lo lắng cho ta. Đợi lát nữa, nơi này có đồ ăn."

"Đây. . ." Biểu tỷ lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Hộp cơm này nhìn cực kỳ tinh xảo, sợ là giá tiền không thấp."

"Không có chuyện gì, ta có bản lĩnh kiếm tiền, sau này ta thường mua về." Tô Đình cười hai tiếng, vẫn chưa nhắc tới chuyện về Vương công tử kia.

"Tiểu Đình, ngày hôm nay đệ làm chuyện gì? Làm sao lại kiếm lời nhiều như vậy?" Biểu tỷ dường như chỉ thuận miệng hỏi một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại có mấy phần lo lắng.

"Ngày hôm nay tạm thời giúp người khác một chút chuyện mà thôi." Tô Đình dừng một chút, cười nói: "Tỷ phải tin ta, đệ đệ cùng tỷ sống nương tựa lẫn nhau, sẽ không đi vào con đường tà môn ma đạo."

"Đệ. . ." Biểu tỷ dừng lại một chút, cuối cùng cũng gật gật đầu.

"Vào nhà thôi."

Tô Đình đỡ biểu tỷ lên giường, mở hộp cơm ra, hương vị thơm nức mũi.

Móng gà, xương sườn, bánh ngọt, mấy món ăn này ở trong mắt đôi tỷ đệ luôn sống bần cùng như bọn họ có thể nói là sắc hương vị đầy đủ, chính là món ngon hiếm thấy ngày thường.

"Tiểu Đình." Biểu tỷ ngoắc tay gọi: "Đệ cũng lại đây ăn đi."

"Không có chuyện gì, ta ăn rồi." Tô Đình hơi xua tay.

"Đệ tới ăn chút gì đi." Biểu tỷ nói bằng ngữ khí vô cùng kiên định.

"Được rồi." Trong lòng Tô Đình hơi cảm xấu hổ, hắn biết biểu tỷ sợ hắn cố ý lừa gạt, không ăn ở bên ngoài ăn, có chịu nhịn đói bụng, nhưng trên thực tế, Tô Đình thật sự đã ăn không ít.

Trà bánh tự nhiên không thể chắc bụng, nhưng Tô Đình ở Thúy Ngọc lâu đã có suy xét nên gọi một l*иg cơm, cũng đặt dưới đáy hộp cơm.

Cơm tối này cũng được tính là là món ngon mỹ vị.

Sau khi ăn no, Tô Đình đang muốn thu dọn, đã thấy biểu tỷ tới giúp đỡ, thấp giọng nói: "Ngày hôm nay vị Trần thúc thúc kia lại đây một chuyến, cố ý nói mấy lời khách sáo, sau đó hỏi thăm ta một chút chuyện liên quan tới khế ước cửa hàng nhà chúng ta."

Tô Đình nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.



Biểu tỷ đã nói chuyện về khế ước này, người ngoài không biết.

Như vậy, họ Trần kia sao lại đến hỏi dò những chuyện này?

Huống chi, ở trong trí nhớ Tô Đình, họ Trần kia cùng Tô gia hắn vốn không có quan hệ tốt.

Họ Trần kia tên là Trần Hữu Ngữ, là lão bản tiệm tạp hóa, tiệm tạp hóa cách xa tiệm thuốc của Tô gia, nhưng người này bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li. . . Mà hắn tính toán, thường thường là không thể bị người khác chiếm được một chút lợi lộc, nhưng một mực muốn chiếm lấy tiện nghi của người khác.

Kẻ này từng xung đột với tiệm thuốc Tô gia, sau đó do bộ khoái điều tiết, người này mới xin lỗi Tô gia.

Lúc đó Tô Đình còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn có ấn tượng về tình cảnh đó.

Bởi vì cách xin lỗi của kẻ này có vẻ vô cùng kỳ lạ.

Lúc đó hắn đã nói với phụ mẫu Tô gia: Ta thấy chuyện làm ăn nhà các ngươi thịnh vượng, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu, mới làm những chuyện này, thực sự là xin lỗi.

Đây chính là điển hình của kẻ tiểu nhân trong lòng Tô Đình.

"Mặc dù Trần thúc thúc kia bình thường sẽ chào hỏi bắt chuyện, nhưng không có bao nhiêu lui tới cùng nhà chúng ta."

Giữa hai hàng lông mày của biểu tỷ có chút sầu lo, nói: "Nếu nghe nói thân thể đệ tốt lên, tới nhà chào hỏi cũng thôi đi, nhưng hắn lại nhiệt tâm thám thính niên hạn khế ước của cửa hàng thì là chuyện gì?"

Tô Đình im lặng không nói.

Trần Hữu Ngữ này trăm phần trăm là một con buôn tiểu nhân không hơn không kém, ngày thường gật đầu thăm hỏi cũng là bình thường, nhưng lần này hắn ta lại đích thân đến nhà thăm hỏi, vậy nhất định là có thể có lợi.

Lại tới chuyện hôm nay gặp phải vị Vương công tử kia, trong lòng Tô Đình dần sinh ra cảm giác quái lạ.

"Một buổi chiều, hai kẻ vốn không liên quan gì, đều tiếp cận Tô gia."

Tô Đình vuốt cằm, thầm nói: "Nếu như nói không có liên hệ gì, thì có vẻ quá mức trùng hợp rồi?"

Hai mắt hắn sáng lên, chợt bình tĩnh lại.

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Lòng phòng bị không thể tránh được.

Nhưng cũng không cần trông gà hoá cuốc.

"Tiểu Đình?" Biểu tỷ gọi một tiếng.

"Không có chuyện gì." Tô Đình tỉnh táo lại, cười nói: "Không cần để ý, ngược lại khế ước ở trong tay chúng ta, đến kỳ hạn thig chúng ta tới thu hồi cửa hàng, không cần lo tới chuyện khác."

Dừng lại một chút, hắn lấy ra một cây kéo, đặt ở đầu giường, nhẹ giọng nói: "Tỷ, ta không ở nhà, thân thể của tỷ lại yếu, mọi việc phải cẩn thận, sau này nếu lại có người đến gõ cửa, thì cứ giả bộ như không ở nhà."

Biểu tỷ hơi kinh ngạc, rồi chợt gật đầu, mỉm cười nói: "Tiểu Đình cũng lớn rồi."

Tô Đình ngượng ngùng nở nụ cười, quay đầu thu dọn hộp cơm.

Dù trong lòng hắn có lòng tin với chính mình, bây giờ xem như có mấy phần sức lực, nhưng dù sao mọi chuyện vẫn phải suy nghĩ chu toàn.

Bây giờ hiển nhiên đang có người nhìn chằm chằm Tô gia, mấy ngày sau, chính mình có lẽ sẽ không ở nhà, mà thân thể suy yếu, dung mạo lại vô cùng xinht đẹp.

Nếu đối phương nổi lên ý đồ xấu, muốn bắt biểu tỷ để áp chế chính mình, mà chính mình lại không thể chăm sóc chu toàn, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp!

Ngày mai phải nhờ hai tiểu nha đầu ở hàng xóm kia, chú ý thêm tới động tĩnh Tô gia ở bên này, một khi có biến cần hô lên để hàng xóm láng giềng giúp đỡ.

Nhưng điều này cũng không an toàn, còn phải có chuẩn bị khác.

Tuy rằng hắn chỉ vừa bước vào ngưỡng cửa tu hành, nhưng rốt cuộc cũng được coi như người tu đạo, bàn về thủ đoạn tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có vài loại.

. ..

Hai ngày sau.

Vương công tử nhiều lần mời hắn đi tới các đại trà lâu, các đại tửu lâu, gần như đi dạo toàn bộ.



Tô Đình cũng không cự tuyệt, đi theo hắn du ngoạn khắp nơi, mỗi lần trở lại, nhất định đều đóng gói mang về.

Mà trong quá trình tiếp xúc, Tô Đình cũng biểu hiện như một thiếu niên bình thường, vui vẻ ra mặt, thân cận với hắn ta không ít.

Dường như Vương công tử cũng thực sự coi hắn như tri kỷ, còn tặng cho hắn một khối ngọc bội, nói là vật chứng hai người quen biết kết giao.

Sau giờ ngọ hôm nay, Tô Đình cầm theo bữa trưa về nhà.

Nhưng hắn vừa tới gần nhà, lại nghe được mấy lời đàm tiếu ở gần nhà.

"Nghe nói gì sao?"

"Tô Duyệt Tần kia bị nhiễm tà khí, dẫn tới Lôi Thần Thiên Tôn hiển linh xuống, trừ tà trừ ma."

" Tô Duyệt Tần nào?"

"Chính là Tần nhi cô nương của Tô gia, nàng làm nghĩa nữ cho Tô gia, đổi sang họ Tô."

"Tần nhi cô nương? Thực sự là đáng tiếc, một cô nương khuôn mặt đẹp như thế, từ nhỏ bị ma bệnh Tô Đình kia liên lụy, đã sắp hai mươi tuổi rồi còn chưa lập gia đình, hiện tại lại nhiễm tà khí."

"Ai nói không phải? Lớn lên xinh đẹp thì thế nào? Nhiễm phải tà khí, khó tránh khỏi quá xúi quẩy, sau đó dù người khác lấy về nhà làm tiểu thϊếp, sợ là đều sẽ ghét bỏ."

"Lẽ nào Tô gia suy tàn, vợ chồng Tô gia ốm chết đều là do nàng khắc chết."

"Chuyện này cũng có lý, ngươi xem một nhà Tô gia ba khẩu người, thu dưỡng cô nương này, đến ngày hôm nay chỉ còn lại một dòng độc đinh, mà còn là một ma bệnh, bị bệnh liệt giường mấy năm như vậy, nghe nói bất cứ lúc nào đều có thể chết."

"Nữ tử như vậy, nhà ai dám lấy, quá nửa là không ai thèm lấy."

"Trước đây cũng không ít nhà thấy nàng có khuôn mặt đẹp, tới cửa cầu hôn, hiện tại nàng nhiễm tà khí, ngươi xem nhà ai dám đi cầu hôn? Còn nữa, tuổi của Tần nhi cô nương này cũng hơi lớn, đều hơn hai mươi rồi, dù không có việc tà khí này, sau này có gả đi rồi, cũng chỉ có mệnh làm thϊếp thất thôi."

"Thế thì cũng đúng, ta thấy tiểu tử Tô gia kia bị nàng khắc, sớm muộn cũng mất mạng."

Líu ra líu ríu, liên miên cằn nhằn, không có một khắc ngừng lại.

Tô Đình được Âm Thần của thượng nhân bồi bổ hồn phách, được mật rắn bồi bổ thân thể, lại tu hành thành công, khả năng vượt xa người thường, dù khoảng cách khá xa, hắn cũng nghe được rõ rõ ràng ràng.

Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, hơi cắn răng, dưới đáy mắt lóe lên một vệt hàn quang.

Hắn hơi siết nắm tay, muốn qua đi đòi lại công đạo.

Nhưng hắn mới bước mấy bước đa lập tức ngừng lại.

Hắn cũng không thể nổi giận đùng đùng, gϊếŧ chết đám người bên đường này.

Pháp luật kỷ cương ở Lạc Việt quận nghiêm ngặt, không cho phép xảy ra việc này.

Mà hắn đã là người tu hành, vì tranh chấp miệng lưỡi mà gϊếŧ người trong phạm vi thần miếu bảo vệ, làm người coi miếu của thần miếu, Tùng lão cũng không cho phép hắn hành sự như vậy.

Nếu hắn chạy tới, nhiều nhất cũng chỉ có thể ồn ào một hồi, như vậy cũng không đòi được công đạo gì.

Hơn nữa dù hắn gϊếŧ người hay ồn ào cãi lộn, những lời đồn đãi này tất nhiên đều sẽ lan rộng, chuyện này không tốt đối với danh dự của biểu tỷ.

Rốt cuộc trong thế đạo này, rất nhiều người coi danh dự còn cao hơn cả tính mạng.

Tô Đình hơi nhắm mắt, Chân khí vận chuyển, điều tiết hô hấp.

Sau một chốc, hắn mở mắt ra, trong lòng mới tỉnh táo lại.

Chuyện này tạm thời không thể để biểu tỷ biết, dù sao nàng cũng là người lớn lên ở trong thế đạo này, một khi biết được việc này, chỉ sợ trong lòng nàng sẽ vô cùng đau xót.

Thậm chí, nếu nàng tin tưởng lời đồn đãi này rằng người làm Tô gia suy tàn, Tô Đình ốm yếu đều do nàng thì sẽ như thế nào?

"Nhiễm tà khí?"

Tô Đình trầm tư chốc lát, thầm nói: "Cởi chuông phải do người buộc chuông."

Việc này bắt nguồn từ lời giải thích của Tùng lão đối với bên ngoại.

Muốn giải quyết việc này, cũng nên tìm Tùng lão.