Phương bắc.
Núi lớn quạnh hiu, hoang dã âm u.
Trong vách núi thấp thoáng có tông môn.
Giữa tông môn, trong tĩnh thất, có một người đang ngồi khoanh chân, trên người mặc áo bào đen, tuổi như sáu mươi, đang tự vận công tu hành, hô hấp chầm chậm.
Khí tức quanh người ông ta âm lãnh, khiến tĩnh thất lạnh lẽo âm trầm, chính là dị tượng do người có đạo hạnh cao thâm thi triển hiện ra.
Vào giờ phút này, vầng trán vị thượng nhân này co giật, giống như đang khống chế cái gì.
Sau một lát, vị thượng nhân già nua này đột nhiên mở mắt ra, lạnh lẽo âm lệ, sắc mặt dữ tợn, nghiêm nghị quát: "Tiểu tử! Ngươi dám trảm phân thần của ta!"
Vừa dứt lời, sắc mặt ông ta tái nhợt trong chớp mắt.
Phốc một tiếng.
Lão nhân áo bào đen há mồm phun ra một ngụm máu xuống đất.
Ông ta chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó ngửa mặt nằm vật xuống.
Trong tĩnh thất, nhất thời yên tĩnh lại.
Không biết bao lâu sau, ngoài cửa bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, tiếng như đứa bé, cung kính nói: "Trưởng lão, tông chủ tới chơi."
Trong tĩnh thất hoàn toàn không có tiếng trả lời.
Đồng tử ngoài cửa lại lên tiếng hỏi dò.
Trong tĩnh thất vẫn không có tiếng trả lời.
Trong lòng đồng tử mơ hồ có mấy phần sầu lo, cực kỳ thận trọng mở cửa đá, mới thấy cảnh tượng bên trong lập tức kinh hãi đến biến sắc, sau đó mặt xám như tro tàn.
Chỉ thấy trên giường đá kia, ông lão áo bào đen ngửa mặt nằm vật xuống, hô hấp yếu ớt, sinh cơ dần tán.
Mà dưới mặt đất trước mặt, máu tươi đã bắt đầu đọng lại.
"Trưởng lão. . ."
Đồng tử vội tiến lên, kinh hãi tới cực điểm.
. ..
Sau khoảng nửa canh giờ.
Trong tĩnh thất đã là có thêm một người.
Người này tầm tuổi trung niên, nhìn giống như nho sinh, chỉ là thần sắc lạnh lùng, nhìn xuống chốc lát, nói: "La trưởng lão bị người khác chém mất một tia phân thần, bị thương nặng nên hôn mê, sau này có thể không thức tỉnh, chỉ đành xem chính tạo hóa của lão."
Đồng tử nơm nớp lo sợ, khom người quỳ gối, không dám nói nhiều lời.
Nho sinh trung niên hơi nhắm mắt, trong lòng hiểu rõ La trưởng lão bị tổn hại Âm Thần, sau này có thể thức tỉnh không còn chưa biết, dù có thể thức tỉnh, thần trí cũng không bằng dĩ vãng, mặc dù sẽ không biến thành hạng người ngu xuẩn, nhưng khả năng hành động cũng tất nhiên sẽ chậm đi, dù sao cũng thiếu mất một tia thần hồn.
Chỉ là không biết một tia thần hồn thiếu hụt kia thuộc về bộ phận nào trong linh hồn? Mà đại biểu cho phương diện nào?
"La trưởng lão đã thành thượng nhân 60 năm, tích lũy thâm hậu, còn hơn cả bản tọa."
Nho sinh trung niên nói: " Âm Thần của lão tích lũy thâm hậu, đủ để phân hoá, mặc dù gặp phải cường địch, cũng sẽ không diệt hết, nhưng cũng bởi vì phân hoá, nên mới suy yếu, dễ dàng bị hao tổn. . . Bản tọa từ lâu đã nói với lão không nên quá mức ỷ lại vào Cửu Thần điệp, lão lại không nghe, trái lại còn đưa Cửu Thần điệp cho đệ tử, không ngờ hôm nay tổn hại, ngay cả bản thân đều mất đi nửa cái mạng."
Nói xong, nho sinh trung niên khẽ lắc đầu, nói: "Dù sau này có thể tỉnh lại, tình huống tốt nhất để suy đoán cũng là đạo hạnh của lão tất nhiên sẽ tổn hại hơn bảy phần, thậm chí mất hi vọng tăng cấp tu vi."
Đồng tử run giọng nói: "Cửu Thần điệp có tổng cộng chín con, chẳng qua chỉ tổn thất một con, sao lại bị thương nặng như vậy?"
Nho sinh trung niên liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi làm đệ tử hộ đạo, không phải người tu đạo mà là người tập võ. Trong số các đệ tử hộ đạo, võ nghệ của ngươi cũng coi như nhập môn, bản tọa hỏi ngươi, lấy bản lãnh của ngươi, có thể đối phó với mấy đệ tử tầm thường?"
Đồng tử hơi cúi đầu, nói: "Lấy một địch mười, không tính là việc khó."
Nho sinh trung niên lạnh nhạt nói: "Ta chém đi một tay của ngươi, ngươi còn lại bao nhiêu bản lĩnh?"
Đồng tử ngẩn ra, thấp giọng nói: "Đệ tử tập võ, chiêu thức nối liền, thiếu hụt một tay, vũ lực mười phần không còn một."
Nho sinh trung niên nói: "Ngươi nặng trăm cân, ta chém một tay của ngươi mới nặng mấy cân? Một thân võ nghệ của ngươi lại mười phần không còn một. . ."
Đồng tử nghe vậy lập tức bừng tỉnh, nhưng vẻ mặt càng khó coi.
Nho sinh trung niên bình tĩnh nói: "Ngươi nặng trăm cân, mà nếu bản tọa lấy đi một bộ phận phủ tạng của ngươi, ngươi có thể sống hay không?"
Trong lòng đồng tử rùng mình, vội vã quỳ gối, nói: "Đạo hạnh của đệ tử nông cạn, không thể sống được."
Nho sinh trung niên chắp tay sau lưng, nói: "La trưởng lão thiếu hụt một hồn, càng nghiêm trọng hơn so với chặt đi một tay, nếu như chỉ tổn hại bảy phần tu vi, đã là tình huống tốt nhất mà bản tọa đoán ra được. Mà ngươi làm đệ tử hộ đạo, bảo vệ nơi lão bế quan, lại không biết lão bị thương nặng như vậy, lẽ ra nên xử tử, nhưng chuyện ở Trung Thổ không có quan hệ lớn gì cùng ngươi, bản tọa không lấy mạng của ngươi, chỉ chặt đi một tay của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"
Đồng tử run giọng nói: "Không có lời nào để nói."
Một đạo hàn quang lấp loé.
Một cánh tay rơi xuống đất.
Máu nhuộm nửa người.
Chỉ thấy sắc mặt đồng tử này trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, không ngừng run rẩy nhưng cũng không dám kêu to.
"Bị chém mất một cánh tay, vũ lực thiếu hụt, ngươi cũng không xứng làm các đồng tử Hộ Đạo, đi làm đệ tử tạp dịch trước điện thôi."
Nho sinh trung niên phất phất tay.
Đồng tử như được đại xá, cố nhịn đau nhức, run rẩy dập đầu nói: "Đa tạ tông chủ."
Nho sinh trung niên không để ý tới hắn, chỉ nhìn về phía La trưởng lão nằm ở trên giường đá, khẽ lắc đầu, nói: "Cứ bất cẩn như vậy, hôm nay bị thiệt lớn, xem ngươi sau này làm như thế nào?"
Nói xong, trung niên nhân này nhìn về phía nam, ánh mắt hơi ngưng tụ, nói: "Có thể trảm được Âm Thần của thượng nhân, đạo hạnh của người này có lẽ còn cao hơn La trưởng lão, càng cao hơn ta."
"Lần này Âm Cửu ra ngoài đã trêu chọc phải nhân vật phương nào?"
"Lấy chút đạo hạnh ấy của Âm Cửu, làm sao lại trêu chọc đến nhân vật cao thâm như vậy?"
"Dù thế nào thì trưởng lão bản tông bị thương nặng như thế, thực sự không thể coi thường, bản tọa vẫn nên tự mình đi Trung Thổ một lần để thăm dò hư thực."
Sau đó nho sinh trung niên đi tới trước mặt La trưởng lão, nói rằng: "Ngươi có ân đối với bản tọa, bảy ngày sau bản tọa thay ngươi đi tới Trung Thổ một lần, nếu có thể trả thù thay ngươi tất nhiên là tốt nhất, nếu đối phương quả thực có đạo hạnh cao thâm, ngươi cũng không nên oán ta."
Vừa dứt lời, tĩnh thất đã tĩnh mịch xuống.
Nho sinh trung niên hơi nhắm mắt.
Có thể trảm được Âm Thần của thượng nhân, ngoại trừ nhân vật có đạo hạnh cao thâm, còn có một khả năng khác.
Đó chính là chí bảo!
Kỳ dị bảo vật có thể trảm thần hồn!
Căn cơ của bản môn là lấy Cổ đạo cùng Hồn đạo làm trọng.
Chí bảo có thể trảm thần hồn chính là thứ bản môn kiêng kỵ nhất.
Hắn mở hai mắt ra, trong ánh mắt tràn ngập phức tạp.
Vừa e ngại, lại vừa chờ mong.
"Nếu là hạng người có đạo hạnh cao thâm, chuyến này ta đi chỉ cần thoáng tìm hiểu rồi lập tức trở về, không đi tiếp xúc hắn."
"Mà nếu thật sự là loại bảo vật này, nếu có thể đoạt được tới tay, ta có thể uy hϊếp toàn tông, khuất phục chủ mạch, không chỉ bị hạn chế ở tông chủ chi nhánh này."
. ..
Trung Thổ.
Lạc Việt quận.
Nắng sớm chiếu xuống, không khí trong lành.
Chỉ là trong viện vẫn tàn tạ như cũ, nhìn thấy mà giật mình.
Bách tính xung quanh được Thanh Bình trấn an, mà Tùng lão cũng thoáng lộ diện, đè xuống nghi hoặc của mọi người.
Chuyện đêm qua giải thích với người ngoài, chỉ nói là Lôi Thần hiển uy, tru diệt tà ma, rửa sạch yêu phân, trả lại sự thanh tịnh cho nơi này.
Lôi Thần Thiên Tôn hiển linh, mặc dù đối với đám người này có chút hư huyễn, nhưng Tùng lão luôn có chỗ thần dị, ngược lại vẫn có thể thuyết phục mọi người.
"Phong ba việc này tạm thời xem như là ngừng lại, buổi chiều ngươi mời Phương huyện lệnh đến, lão phu trao đổi cùng hắn, còn đống đá vụn ở đây để ngày mai lại tới thu thập thôi."
Dừng một chút, Tùng lão mới than thở: "Tiểu tử tên là Tô Đình kia, ngươi đi nhìn một cái."
Nghe vậy, trong lòng Thanh Bình cũng thoáng trầm xuống, hắn và Tô Đình cũng chưa quen thuộc, cũng không thể nói là có giao tình, nhưng dù sao hắn cũng là người trẻ tuổi, kiến thức không nhiều, đối với sinh tử vẫn có suy nghĩ phức tạp.
Tô Đình hôm qua ở trước mắt mình vẫn là một người sống sờ sờ.
Bây giờ trải qua một đêm, hồn phách hư vô, thân thể không sao, chỉ làm một xác chết di động.
Trong lòng không ngừng cảm khái cùng tiếc hận, Thanh Bình đi về phía căn phòng tối qua Tô Đình nghỉ lại.
Đi tới nơi này, Thanh Bình thở dài một hơi, cuối cùng hít sau, hai tay hướng về phía trước, muốn đẩy cửa phòng ra.
Bỗng một tiếng vang nhỏ.
Cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Chỉ thấy người trong phòng mở cửa phòng ra, cười nói: "Thanh Bình huynh đệ, ngươi làm sao đã đến rồi?"
Thanh Bình trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn Tô Đình.
Không biết tại sao, Tô Đình đột nhiên có cảm giác ánh mắt của Thanh Bình vô cùng quái lạ.
Quái lạ đến mức khiến người ta có chút đứng ngồi không yên.
Ánh mắt của người này sao lại giống. . . Nhìn như gặp phải ma?