Chương 9: Một Đao Trảm Âm Thần!

"Không sống qua tối nay?"

Thanh Bình trợn mắt há mồm, nói: "Sao lại như vậy?"

Tùng lão lạnh nhạt nói: "Nhớ conn bướm lúc trước kia sao?"

Thanh Bình gật đầu nói: "Tất nhiên là nhớ, chẳng lẽ là do con bướm kia sao?"

Tùng lão gật đầu nói: "Chính là do con bướm này."

Dừng lại một chút, Tùng lão mới tiếp tục nói: "Trong Cổ đạo Bắc Vực, có một loại cổ trùng, chính là ấu trùng, một khi loại cổ trùng này trưởng thành, có thể chia thành chín con, được xưng là Cửu Thần điệp."

"Cửu Thần điệp?" Thanh Bình trầm ngâm nói: "Nhưng kẻ trong Cổ đạo kia không phải đã đền tội sao?"

"Nhưng Cửu Thần điệp này không phải của người kia." Tùng lão trầm giọng nói: "Có thể thao túng Cửu Thần điệp, nhất định là hạng người thượng nhân, phải có đạo hạnh phi phàm, nếu tính theo cảnh giới đạo gia thì người này có lẽ là quá nửa nhân vật đã sinh ra Âm Thần, nếu không thì không đủ để phân thần thao túng Cửu Thần điệp này."

Thanh Bình trợn mắt há mồm, nói: "Thượng nhân?"

Tùng lão vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đúng vậy."

Hạng người thượng nhân, tức là người trên người.

Nhân lực có hạn, thiên đạo vô cùng.

Tục truyền rằng trong võ đạo được phân chia ra ba tầng, một tầng cao nhất kia được xưng là Võ Đạo Đại Tông Sư, đạt đến cực hạn mà thân người có khả năng đạt đến, có thể đánh vỡ bia nứt đá, có thể xé xác trâu ngựa, chính là phát huy tối đa tiềm lực trong cơ thể.

Nhưng võ đạo luyện tới tầng thứ ba, đạt đến cực hạn của thân thể con người cũng chính là đạt đến điểm cuối đỉnh phong.

Nhưng người tu đạo chính là Tiên đạo, không phải là sức người mà lại thuộc thiên đạo, có thể phá vỡ tầng cực hạn này.

Tương truyền rằng nhân vật sau khi phá vỡ tầng giới hạn này, chính là đã vượt qua giới hạn của thân ngươi, cũng không còn là người thường, được xưng là người trên người, tuổi thọ sẽ tăng vọt, thủ đoạn cao thâm, có thể nói là quỷ thần khó lường.

"Nhân vật như vậy đã siêu thoát thế tục, không hề tầm thường, dựa vào chút đạo hạnh tầm thường của lão phu, thực sự không thể so sánh." Nghĩ đến đây, Tùng lão không khỏi cảm thán.

"Dù có lợi hại đến đâu thì Cửu Thần điệp đã bị ngài diệt rồi." Thanh Bình cung kính nói.

"Đúng là may mắn mà diệt được, nếu để Cửu Thần điệp rời đi, giờ Tý tối nay, Cửu Thần điệp sẽ có cảm ứng lẫn nhau, mà vị thượng nhân kia cũng sẽ biết được tất cả." Tùng lão có chút vui mừng.

"Vậy bây giờ. . ." Thanh Bình nhớ tới Tô Đình, thoáng trầm ngâm.

"Bây giờ Cửu Thần điệp bị lão phu diệt đi, vị thượng nhân kia không thể được biết chuyện tối nay, thần miếu đã không đáng lo. Nhưng tro tàn của Cửu Thần điệp lại rơi vào trên người Tô Đình, theo mắt nhập vào trong cơ thể hắn, tối nay, có lẽ hắn không sống nổi."

Tùng lão thở dài một hơi, than thở: "Người áo đen kia chỉ sợ chính là thân truyền của vị cao nhân này, bằng không, hắn cũng sẽ không có một Cửu Thần điệp quý giá như thế."

Nghĩ tới đây, Tùng lão cũng không khỏi hơi xúc động, vốn tưởng rằng chỉ là một kẻ bàng môn tà đạo không tuân quy củ, chỉ cần tận lực chém gϊếŧ đối phương là được, không ngờ phía sau người áo đen kia lại có chỗ dựa như thế, một vị thượng nhân đã tu thành Âm Thần, siêu thoát giới hạn thân thể con người.

Nếu sớm biết sau lưng người áo đen còn có một vị thượng nhân đã tu thành Âm Thần, thì việc tối này có ra tay hay không, sợ là cần suy nghĩ kỹ một phen.

"Dù nói thế nào thì cũng may Cửu Thần điệp đã bị ta diệt đi rồi."

Tùng lão nói như vậy, lại quay đầu nhìn về phía tĩnh thất, lại tiếc hận nói: "Chỉ đáng tiếc cho người trẻ tuổi này."

Thanh Bình hỏi: "Không thể cứu hắn sao?"

Tùng lão khẽ lắc đầu, nói: "Ta dùng lôi pháp đánh diệt Cửu Thần điệp, nhưng tro tàn trong đó còn có mấy phần linh tính, vị thượng nhân kia đã tu thành Âm Thần, có thể dựa vào chút tro tàn kia để giáng xuống một tia Âm Thần. Tuy rằng chỉ là một tia Âm Thần, không thể làm quá nhiều chuyện, nhưng rốt cuộc cũng là thủ đoạn của thượng nhân, đã vượt xa khỏi phạm trù mà lão phu có thể ứng phó."

Dừng một chút, Tùng lão thở dài nói: "Chỉ sợ sau đêm nay, Tô Đình sẽ ngủ mãi không tỉnh."

Âm Thần lẻn vào, nhất định sẽ diệt đi hồn phách của Tô Đình.

Hồn phách tiêu vong, dù cho thân thể bất tử, cũng chỉ là một cái xác chết di động thôi.

Bởi vậy, Tùng lão có thể kết luận Tô Đình không sống quá tối nay.

Thanh Bình lặng đi trong chốc lát, nói: "Chuyện này có cần báo cho hắn biết không?"

Tùng lão khẽ lắc đầu, nói: "Dù gid cũng không tránh thoát, không nên để hắn thêm bi ai, giờ khắc này hắn chỉ cho rằng tai họa đã qua, trong lòng vui mừng, vậy cứ để hắn tiếp tục vui mừng đi."

Nói xong, Tùng lão khoát tay áo một cái, dáng vẻ buồn bã tiêu điều.

. ..

Vào đêm.

Tô Đình vô cùng mệt mỏi, đã sớm chìm vào giấc ngủ.

Nhưng sau khi say ngủ, hắn lại luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong giấc mộng, luôn có cảm giác buồn bực không thể tả.

Hắn lăn qua lộn lại, không thể hoàn toàn ngủ say, nhưng cũng không thể tỉnh lại, ngay cả mí mắt cũng nặng đến mức không thể mở ra.

Cứ thế một hồi lâu.

Bỗng một tiếng sấm vang lên!



Hắn chỉ cảm thấy tất cả đều đang thay đổi, cả người hắn lơ lửng bất định, giống như đang đi trên đám mây, khi thì bay lên, khi lại rơi xuống đất.

Trong lòng hắn nặng nề, bất an.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tô Đình càng bất an, rồi nhiên nhiên cảm giác run sợ truyền đến.

Cảnh sắc trước mắt lại biến đổi.

Chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều biến thành mông lung, giống như lọt vào trong sương mù, lại giống như thời kì thiên địa chưa mở, hỗn độn chưa phân.

Tô Đình đã từng trải qua cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn hiểu rõ đây là thức hải của chính mình, chính là vị trí ý thức, lần trước. . . Hắn chính là bị nước phù xúc động mới đến nơi này, dẫn ra truyền thừa của Lục Áp Đạo Quân ẩn sâu trong đầu.

Bây giờ hắn lại đến nơi này.

Chẳng lẽ còn có một lần truyền thừa khác?

Chẳng lẽ liên quan tới công pháp truyền thừa?

Tô Đình nghĩ như vậy, trong lòng càng rung động mãnh liệt.

"Không đúng, cảm giác bất an như vậy không giống như có chuyện tốt. . ."

Hắn thoáng nín hơi, ánh mắt đảo qua bốn phía.

Rồi ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng lại.

Chỉ thấy trong màn sương trắng mông lung ở phía trước bỗng có thật nhiều khói lửa màu đen.

Màn khói lửa màu đen kia từ từ ngưng tụ, từ từ biến hóa, đột nhiên hóa thành một bóng người màu đen.

Bóng người này toàn thân đen kịt, không có diện mạo, chỉ tản ra khí tức cao cao tại thượng, xa xôi mà không thể tới gần, giống như là thiên thần nhìn xuống nhân gian.

Tô Đình hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đối phương. . . Không có ý tốt!

"Thế mà không có thể giáng xuống?"

Bóng người màu đen kia chậm rãi mở miệng, âm thanh già nua, lại có vẻ cực kỳ âm u, nói: "Bản tọa cho Âm Cửu mượn Cửu Thần điệp, để hắn tìm hiểu sự tuyệt diệu của Âm Thần, từng nói người ở điệp ở. . . Nếu Cửu Thần điệp đã hóa thành tro tàn, chỉ lưu lại nửa sợi Âm Thần của bản tọa, cũng chính là đại biểu việc Âm Cửu đã bỏ mình."

Dù Tô Đình nghe mà không hiểu rõ lắm, nhưng hắn khi nghe được cái tên Âm Cửu cũng đoán ra chính là người áo đen kia.

Giờ khắc này, bóng người màu đen trước mắt dường như đưa mắt nhìn tơi Tô Đình.

"Chỉ là một kẻ phàm tục, cũng không có bản lĩnh gϊếŧ chết Âm Cửu, vì sao nửa tia Âm Thần này lại hạ xuống trên người ngươi?"

Giọng nói già nua, mang theo nghi hoặc, nhưng mặc dù như thế, giọng nói này vẫn vang vọng khắp nơi, có thần uy như thiên thần vậy, làm người ta sợ hãi run rẩy.

Trong lòng Tô Đình rung động, nhưng vẫn miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Âm Cửu bị Cổ Xà nuốt, mà Cổ Xà bị hắn mượn dùng thần lực từ Ngũ Hành Giáp diệt đi, nhưng ở trong mắt bóng đen này, chính mình chỉ là một người phàm tục, tuyệt đối không phải hung thủ gϊếŧ người.

Như vậy cũng tốt, có lẽ có thể tránh được họa sát thân.

"Vãn bối chỉ là đi qua một nơi, trên đường bị một hạt bụi rơi vào mắt, căn bản không biết có chuyện gì."

Tô Đình đang muốn giải thích, rồi lại ngậm miệng không nói, chỉ cảm thấy nói nhiều sẽ lỡ lời, nếu giải thích quá rõ ràng, ngược lại sẽ khiễn đối phương phát hiện.

Nhưng dù hắn trả lời như vậy, bóng đen kia cũng không có ý muốn thả cho hắn đường sống.

"Dù như thế nào, nếu Âm Thần đã hạ xuống người ngươi thì đây chính là chuyện của ngươi."

Bóng đen trầm giọng nói: "Bản tọa sẽ diệt hồn phách của ngươi, chiếm cơ thể ngươi, tạm thời xem như báo thù cho Âm Cửu, cũng là biện pháp giữ lại tia Âm Thần này."

Tô Đình nghe vậy lạp tức lui mấy bước.

Bóng đen từ từ tiến tới gần.

Tô Đình lại lui tiếp.

Bóng đen lại tiến tới.

Lui hơn mười bước, Tô Đình bỗng nhiên chấn động, dường như hiểu rõ cái gì, sau đó ngừng lại.

Bóng đen cũng dừng lại theo, bình thản nói: "Không giãy dụa?"

Tô Đình hít một tiếng, nói: "Tiền bối thật sự muốn tiêu diệt hồn phách ta, làm ta hồn phi phách tán?"

Bóng đen vẫn dùng ngũ khí cao cao tại thượng nói: "Cả đời bản tọa gϊếŧ chóc vô số, đã quyết ý muốn gϊếŧ người, xưa nay chưa từng thay đổi."

Tô Đình thở dài nói: "Vậy thì đáng thương."

Bóng đen cười hê hê, tiếng cười vô cùng lạnh lẽo, nói rằng: "Ngươi không đáng thương, bản tọa luôn luôn thích hành hạ người khác đến chết, hôm nay diệt hồn phách ngươi, cũng coi như cho ngươi một lần thoải mái."

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói: "Ta nói là ngươi đáng thương."



Bóng đen nghe thế thì ngẩn ra, rồi chợt bật cười, nói: "Không phải ngươi đã bị doạ đến phát điên rồi chứ?"

Tô Đình hít sâu một hơi, đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn, chợt phẫn nộ mắng: "Lão gia hoả, ngươi dám xong vào thức hải của ta, âm mưu diệt hồn phách của ta, nhưng ngươi đã quên, đây là địa bàn của Tô gia gia nhà ngươi."

Vừa nói xong câu này, hắn lập tức lùi lại phía sau, thân thể lùi vào trong sương mù, thân ảnh nhất thời mông lung, không thể thấy rõ.

"Muốn chạy trốn?"

Bóng đen kia cười lạnh một tiếng, muốn tiến về trước, xông vào sương mù kia.

Nhưng đúng lúc này, Tô Đình bỗng nhiên xông về trước, chủ động hiện thân, từ trong sương mù đi ra.

Bóng đen rùng mình, trong lòng chợt hồi hộp, sinh ra cảm giác sợ hãi.

"Đây. . ."

Ánh mắt bóng đen kia co lại, chỉ thấy Tô Đình từ sương mù đi ra, trong tay dĩ nhiên có thêm một vật, chính là một cái hồ lô.

Bản thân hắn chính là thượng nhân, đạo hạnh cao thâm, có bản năng xu cát tị hung, dù đây chỉ là một tia phân thần, nhưng cũng có linh cảm đối với nguy cơ.

Khi thấy hồ lô kia, bóng đen này chỉ cảm thấy trong chớp mắt có một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân.

Hắn còn không kịp phản ứng đã thấy Tô Đình lộ vẻ mặt cười nhạt, hai tay nâng hồ lô lên, đưa về trước.

Sau đó, Tô Đình lui hai tay về.

Mà hồ lô kia lại lơ lửng giữa không trung.

Vào giờ phút này, dáng dấp hồ lô này đã hiện rõ trong mắt người áo đen.

Hồ lô này toàn thân màu đỏ, chất liệu bằng đá, có vẻ cũ kỹ loang lổ.

"Đây. . ." Tên thượng nhân kia thấy vật ấy, đột nhiên hoảng sợ, có một luồng hơi lạnh từ sống lưng luồn lên, xông thẳng đến sau gáy, xâm nhập vào cốt tủy.

Hắn muốn nhanh chóng ra tay, lập tức gϊếŧ chết Tô Đình, ngăn chặn hậu hoạn, nhưng thấy hồ lô này, trong lòng lại bắt đầu sinh ý lui.

Trong lúc hắn còn đang do dự chỉ thấy gặp Tô Đình lộ ra ý cười, hai tay làm lễ, khom người thi lễ, nói một tiếng.

"Xin mời bảo bối hiện thân!"

Vừa dứt lời, trên hồ lô kia bỗng bắn ra một vệt trắng, giống như một sợi dây nhỏ, cao ba trượng.

Mà trên dây nhỏ có một linh vật, có cả chân mày, lưng mọc hai cánh 7 tấc năm phần.

Vật kia cúi đầu nhìn, hai mắt nhìn thẳng vào mắt thượng nhân.

Thượng nhân chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, sau đó thần trí tán loạn, trước mắt trống rỗng, không biết trái phải.

Tô Đình lại thi lễ, nói: "Mời bảo bối xoay người!"

Dứt tiếng, vật trên dây nhỏ hồ lô kia xoay ba vòng.

Tên thượng nhân kia cả người vô lực, hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu.

Khi hắn cúi đầu, cái đầu kia đã rơi xuống, rơi vào trong sương mù.

Oanh!

Trong khoảnh khắc, phân thần của tên thượng nhân này đã thân đầu chia lìa, dù là đầu lâu hay thân thể, lập tức hóa thành khói lửa, lượn lờ tản đi.

Một tia Âm Thần tiêu tán ở trong óc.

"Lục Áp truyền thừa ở ngay trong óc ta, hóa thành Trảm Tiên Phi Đao, thức hải của Tô tiểu gia nhà ngươi, chính là vạn tà bất xâm, tới một cái trảm một cái, đến hai cái trảm một đôi!"

" Âm Thần cái gì? Thượng nhân cái gì?"

"Ta chém chết ngươi!"

Tô Đình phun ra ngụm khí, hai tay mang hồ lô về.

Mà đúng lúc này, trong thức hải mông lung này đột nhiên nổi lên một làn sóng.

Kinh thiên động địa, Thập Phương rung động.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tô Đình còn chưa phản ứng lại, thân thể hiện ra trong óc đột nhiên bị làn sóng này đánh tan, tản vào trong thiên địa này.

Nhưng ý thức của Tô Đình vẫn còn ở đó.

Tinh thần Tô Đình chỉ cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Hắn nhất thời tỉnh ngộ, đây là một hồi cơ duyên lớn lao.

"Một tia Âm Thần của kẻ này bị thức hải của ta nuốt hết, trở thành chất dinh dưỡng của ta?"