Chương 23: Thanh Hư thành

Ở phía tây của Sơn mạch Thanh Hư Sở quốc có một toà thành lớn thông thiên. Tường thành cao tới mấy chục trượng, cao vυ"t trong mây, toàn bộ được xây bằng đá lớn nặng hàng ngàn cân. Cửa thành rộng khoảng mười trượng, được đúc từ một loại kim loại màu đen.

Ở cửa thành có rất nhiều chiếc xe sang trọng đi ra vào, có chiếc thân xe phát ra ánh sáng năm màu, xem ra không phải là vật phàm phẩm, kéo xe hiển nhiên cũng không quá giống ngựa trên thế gian, nhưng nó cao tới một trượng, quanh người nâng lên một khối cơ bắp, trên đầu còn có một cái sừng, kéo một chiếc xe lớn lộ ra vẻ thoải mái tự nhiên, không tốn chút sức lực nào.

Còn có người trực tiếp cưỡi một con cọp lớn đi ra, chỉ là trên lưng con cọp này còn có hai cánh.

Còn có một thanh niên vừa ra khỏi cửa thành thì móc ra một cái miệng nhỏ bằng bàn tay, từ giữa mặt thả ra một con chim khổng lồ hai ba thước đang giang cánh, thanh niên ung dung ngồi xuống trên lưng chim, sau đó chỉ thấy hai cánh của con chim khổng lồ chấn động, bay lên mấy chục trượng trên không trung.

Một màn này, làm cho bốn người đứng bên cạnh cửa thành cả kinh mắt trừng ngây mồm, bộ dáng như ba lão thôn quê vừa mới vào thành.

Quần áo của bốn người này rách nát, đầu bù mặt dơ bẩn. Người cầm đầu nhìn như chỉ có bộ dáng mười tám tuổi, tướng mạo bình thường.

Mặc dù ba người khác quần áo rách rưới, nhưng thần thái lại hiển thị rõ vẻ bưu hãn, trên người bọn hắn lại mơ hồ có một loại hung ác, loại hung ác này không phải gϊếŧ chóc vô số người là không thể hình thành.

Nhưng ba người này lại rất cung kính khi đối mặt với thiếu niên cầm đầu, không dám có một chút mạo phạm, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên này mơ hồ có một loại sùng bái.

Thiếu niên này đương nhiên là Vương Hoằng, từ ba năm trước, sau khi thành Hùng Cứ đánh bại quân đoàn Tần, Sở quân đã đánh thắng không ít trận. Sau khi thu phục quân đoàn Tần đánh nhau đến mất đất, song phương lại trở về là biên thuỳ giằng co.

Ba năm này, Vương Hoằng bồi dưỡng một nhóm tinh binh cường tướng, hắn chinh chiến mấy chục trận, chưa từng bại một lần. Hắn đã lập nên chiến tích 200 ngàn trận phá vỡ vạn, cũng đã từng tự mình dẫn theo một trăm thân binh, gϊếŧ vào trong vạn quân để lấy thủ cấp của thượng tướng địch. Hắn cưỡi ngựa hạp phục gϊếŧ 50 ngàn nhân mã của Tần Quân, bắt sống chủ tướng.

Món đại công này đã giúp hắn trở thành một ngôi sao mới trong quân đội Sở quốc.

Chức vụ của hắn cũng bởi vì tích luỹ quân công mà thăng đến nắm giữ mấy chục ngàn nhân mã chinh bắc tướng quân.

Mà tu vi của Vương Hoằng cũng nhờ có sự trợ giúp của Long Hổ Đan và các loại thuốc thiện, cuối cùng cũng đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong.

Lúc này, kinh mạch toàn thân Vương Hoằng thông suốt, ngũ giác nhạy bén, tiện tay đánh ra một kích đã có sức lực hơn một ngàn cân (cũng đã luyện tới tầng thứ chín của hoành luyện lục hợp công) có thể nói hiện tại Vương Hoằng không còn đối thủ trong giới võ giả.

Hắn đã sớm không nhìn thấy thủ đoạn của Tiên gia, quyền thế thế gian, công danh lợi lộc, đối với hắn mà nói, chẳng qua là ốc sên sừng trên tranh? Hùng thôi.

Hắn càng hướng tới việc tiên nhân phi thiên độn địa, bơi về phía Bắc Hải mộ thương ngô, Tiêu Diêu với trời đang lúc, lấy năm trăm tuổi làm xuân, 500 tuổi làm thu, thiên địa già ta không già.

Mấy tháng trước, Vương Hoằng đã gửi công văn cho Đại tướng quân, cùng nhau gửi tặng một gốc nhân sâm 200 năm tuổi. Nhận lấy nhân sâm, Đại tướng quân vui vẻ đồng ý, đồng thời đáp ứng giúp hắn dâng lên triều đường, tất cả đều làm thoả đáng.

Trước khi bọn họ rời khỏi, đã gọi mấy người Trương Thiết Mao, Lư Kim Cẩu vào cùng nhau ăn một bữa cơm, đồng thời đưa mỗi người bọn họ một bình Bạch Ngọc Kéo dài tính mạng hoàn, một bình Long Hổ Đan.

Mấy người kia cũng là mấy người cùng học tập với Vương Hoằng, cùng nhau chiến đấu mấy năm. Những năm này đều đi theo Vương Hoằng chinh chiến, hiện tại cũng đều có quân hàm Giáo Úy.

Vương Hoằng hy vọng sau này bọn họ có thể sống tốt hơn một chút.

Mấy năm này, Vương Hoằng bồi dưỡng một đội thân vệ trăm người, vậy một trăm người kia đã hao tốn không ít tâm huyết để bồi dưỡng, toàn bộ đều có thực lực của Hậu Thiên kỳ. Trước khi rời khỏi, nguyện ý tiếp tục đi theo hắn sẽ có chín mươi bảy người.

Cũng may là hắn đã mang theo một đội ngũ như vậy cùng nhau đi, nếu không thì một mình Vương Hoằng còn chưa chắc có thể đi đến thành Thanh Hư.

Trên đoạn đường này, có thể nói là đã trải qua gian nguy, cửu tử nhất sinh, trong núi Thanh Hư che kín các loại hiểm địa, có tầng hung thú bất tận.

Cho dù bọn họ đi theo con đường an toàn nhất hay là có ít lần rơi vào hiểm cảnh. Có một lần bị một đám hung lang vây khốn, mỗi con đều có thực lực của võ giả hậu thiên kỳ. Một đội người quần với hắn ba ngày mới gϊếŧ ra một con đường máu.

Nghe nói vậy, trong sơn mạch Thanh Hư còn có một loại yêu thú còn lợi hại hơn cả hung thú, nó còn có thể nuốt đất, thi triển pháp thuật, cho dù là Tiên gia cũng có thể đối phó.

Chính như vậy, một đường đánh gϊếŧ với hung thú, trải qua mấy tháng, hao tổn hơn hai mươi người, bây giờ mới có thể đến được Thanh Hư thành.

Vương Hoằng nhìn xung quanh nói: "Bốn người chúng ta vào thành tìm hiểu tin tức trước, sau đó lại đến nơi này tụ hợp."

Vương Hoằng đến gần cửa thành thì mới nhìn thấy một tờ bố cáo, gần như là những gì cần biết khi vào thành.

Nội dung lớn nhất là: Thanh Hư thành hoan nghênh bất cứ ai tiến vào thành, đầu tiên phải đăng ký bài ở cửa thành. Bất cứ ai cũng không thể nào đấu pháp ở trong thành ( đánh nhau, đánh nhau), người vi phạm, thành vệ binh nghiêm trị không cho phép phạm sai lầm. Trong thành cấm người phi hành, Kim Đan kỳ trở lên.

Vương Hoằng nhìn thấy bên cạnh cửa thành có một cái bàn, phía trước có mười mấy người, phía sau cái bàn có một lão giả râu ria, dê.

Bốn người Vương Hoằng thấy thế cũng đi theo phía sau sắp xếp đội ngũ.

Trong lúc xếp hàng bọn họ nhìn thấy một thiếu niên trắng gầy, đi theo dòng người về phía cửa thành, nhưng đi đến cửa thành lại bị không khí chặn lại, mặt đỏ bừng không thể đi thêm nửa bước.

"Ha ha a…"

Thiếu niên này vì trêu chọc người xung quanh nên cười ha hả. Có một người trung niên nhiệt tình nói với hắn phải đi làm việc đăng ký vào thành, không nhận lấy đăng ký bài là không vào được.

Thiếu niên xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng đi tới xếp hàng phía sau đội ngũ.

Rất nhanh đã có một loạt người đuổi tới chỗ Vương Hoằng, Sơn Dương Hồ lão giả tùy ý quét mắt nhìn hắn một chút. Chính sự tùy ý này lại làm cho Vương Hoằng sinh ra một loại cảm giác không thể phản kháng, toàn thân trên dưới đều bị nhìn thấu, thậm chí còn làm cho người ta có một loại xúc động quỳ lạy.

"Tính danh?" Sơn Dương Hồ lão giả nhàn nhạt hỏi.

"Vương Hoằng." Vương Hoằng vội vàng trả lời.

Sơn Dương Hồ lão giả viết mấy nét trên một quyển sách, lại viết tên Vương Hoằng lên một tấm bảng gỗ, tiện tay ném cho Vương Hoằng.

Vương Hoằng nói cảm ơn rồi nhận lấy một tấm bảng gỗ, trên tấm bảng gỗ cỡ bàn tay lớn có viết tên mình, rất nặng, rất cứng, không biết được chế từ vật liệu gì. Hắn cất kỹ tấm bảng gỗ này rồi đi về phía cửa thành.

Bên cạnh cửa thành còn có mấy chục tên thủ vệ mặc áo giáp màu đen, đều coi như không nhìn thấy người ra vào cửa thành, có người thậm chí còn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Đối diện với cửa thành là một con đường thẳng tắp, người trên đường phố bay khắp nơi, lầu các hai bên san sát, đều là một gian cửa hàng.

Vương Hoằng cảm giác có chút giống với thế tục, chỉ là cao lớn hùng vĩ hơn. Tay trái có một cửa hàng tên là Vạn Bảo lâu, lại cao tới hơn ba mươi trượng. Trước cửa còn có bốn nữ tử xinh đẹp đang đứng để tiếp khách.

Người bán quần áo tên là cửa hàng y giáp, bên trong hiển thị ra quần áo đều là bảo quang, bên trong lại còn có bán áo giáp.

Còn có một nhà Luyện Khí các, Vương Hoằng đoán chừng có lẽ sẽ không kém hơn các thợ rèn trong đại sảnh này.

Còn có quán rượu, nhà trọ, cửa hàng thuốc ‘Đông Dược các’ tất cả đều đủ.

Vương Hoằng chậm rãi đi dọc theo con đường này một đoạn thì phát hiện ra một quảng trường khổng lồ. Trong đầu mọi người đều là tiếng hô hào, ồn ào, chật ních người. Chính giữa có một khối lệnh bài to lớn, phía trên viết mấy chữ lớn "Thị trấn tự do". Rõ ràng là trời cũng đang lập loè phát sáng.

Trong này giống như một khu phố lớn, bày đầy các loại quầy hàng. Vương Hoằng không ngờ trong Tiên thành này còn có nơi như vậy, cảm nhận hình ảnh tiên nhân cao lớn trong nháy mắt đã lao xuống Thần đàn.

Vương Hoằng không muốn đi theo lẫn vào đám người, loại người lắm lời này vừa hợp lại vừa nhanh chóng hiểu rõ thành phố này.

"Ai! Bán thịt yêu thú! Lại săn gϊếŧ yêu ngưu tóc vàng rồi!" Chỉ thấy một hán tử mặt đen ở nơi đó ra sức gào to: "Yêu bài Hoàng Vũ trung giai, 100 cân chỉ cần một khối linh thạch!"

Vừa đến gần đã nghe thấy tiếng gào to, chỉ thấy phía trước hán tử mặt đen kia bày một đống thịt đỏ tươi, có mấy người vây quanh ở phía trước quầy hàng đang ra giá.