Chương 22: Đại thắng

Ngày kế tiếp, có lẽ là cảm thấy thắng lợi đang ở trong tầm tay, Tần Quân phát động công kích mãnh liệt hơn. Chỉ là thang mây chính mạnh hơn hôm qua hai mươi lần.

Vương Hoằng dùng phương pháp giống như hôm qua, đập nát thang mây trước. Áp lực phòng thủ của đoạn tường thành này của hắn giảm mạnh, khiến cho đội ngũ còn lại quăng tới ánh mắt hâm mộ, bọn hắn vẫn còn đang liều mạng đây.

Vương Hoằng cũng thuận tiện đập hai cái thang mây ở bên cạnh hắn, có thể thuận tay giúp thì giúp đi, về phần những chỗ khác, hắn rất thích chớ có thể giúp.

Một ngày này, Tần Quân không ngừng tấn công, mãi đến khi trời tối mới thu binh rút lui.

Trong một sơn cốc phía sau Tần Quân, một mảnh doanh trướng liên miên, xung quanh doanh trướng có một vòng cự mã. Phía sau lưng cự mã, đầu đuôi xe ngựa va vào nhau, giống như bức tường vây thành một vòng. Lúc này đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có một đội binh sĩ tuần tra đi lại. Đây chính là nơi tích trữ lương thảo của Tần Quân, có tổng cộng bốn ngàn tinh binh trấn giữ.

Trong sơn trại, lúc này bóng người thướt tha, hàng ngàn người đang mai phục, nhìn chằm chằm vào doanh trại phía dưới. Giống như một con hổ dữ chuẩn bị tấn công. Người ngựa trong núi vẫn đang mai phục, cho đến đêm khuya, đèn đuốc trong doanh trại dần dần tắt.

"Ục ục!"

Theo một tiếng chim ô vang lên, tất cả binh sĩ đều lặng lẽ sờ soạng phía dưới doanh trại.

Một lát sau, trong doanh trại ánh lửa ngút trời, tiếng chém gϊếŧ nổi lên bốn phía, rất nhiều Tần Quân đang ngủ trong mộng thì đầu lìa khỏi cổ, một ít binh sĩ hỗn loạn tỉnh lại, còn chưa kịp tổ chức đội ngũ phản kháng đã bị chém gϊếŧ tại chỗ.

Ngày kế tiếp, bọn người Vương Hoằng đã sớm chuẩn bị tốt, nghênh đón công kích hung mãnh của Tần Quân.

Nhưng mà Tần Quân chưa công thành, bọn họ đã nhận mệnh lệnh của thượng quan trước, lệnh cho mỗi người bọn họ mang theo lương khô ba ngày, sẵn sàng ra khỏi thành đánh trận.

Mọi người nghi hoặc, hôm qua vẫn còn yếu thế, suýt chút nữa bị công phá tường thành. Hôm nay cũng phải ra khỏi thành phản công à?

Rất nhanh, lại truyền đến tin tức, ngay vào ban đêm hôm qua, quân Sở đánh lén nhà kho lương thảo của quân Tần, một nhóm lửa đã đốt sạch lương thảo của quân Tần, hiện tại quân Tần nhiều nhất chỉ còn có lương thảo một ngày. Chỉ cần thủ vững một ngày, quân Tần chắc chắn sẽ rút lui.

Tin tức truyền đến, sĩ khí của Sở quân đại chấn, bị Tần Quân đè ép đánh mấy ngày, trong lòng đều nhịn một hơi. Lúc này người người đều đấm đấm, thề phải ra sức đánh Tần Quân.

Cùng ngày đó, khi Tần Quân phát động cuộc chiến khai chiến thì hắn đã điên cuồng tấn công, tên bắn về phía tường thành như mưa, một khắc cũng chưa từng dừng lại.

Ngoại trừ thang mây công thành ra thì Tần Quân còn đỡ một thang đơn giản trực tiếp leo lên trên tường thành.

Sở Quân thủ thành nện xuống một khối đá và đá, mỗi lần nện xuống đều có thể áp đảo một mảng lớn, nện đến một chỗ đỏ trắng chảy.

Trên tường thành có một cái nồi sắt lớn, nấu sôi sùng sục mỡ từ trên tường thành đổ xuống, dưới tường Tần Quân bị xối đến rơi xuống một tầng da màu đỏ, trên mặt và trên tay đều lộ ra thịt mềm đỏ. Quần áo trên người và máu thịt trên người hắn nằm cùng nhau, mỗi động tác đều đau đến mức chảy máu cuồn cuộn.

Sau khi tưới xong dầu nóng, hắn ném xuống mấy bó đuốc, dưới thành đằng xuất hiện một mảng ánh lửa lớn, rất nhanh đã hợp thành một mảnh biển lửa, bên trong phát ra từng trận tiếng gào thét thảm thiết.

Tiếng gào thét càng ngày càng yếu, trong đại hỏa bốc lên khói đen nồng đậm, làm cho quân Sở trên tường thành trợn mắt không mở ra được, yết hầu như bị lửa đốt khó chịu.

Vương Hoằng gấp rút nhét góc áo vào mũi, tựa vào một góc tường thành. Trong khói đen còn kèm theo một mùi thịt cháy khét lẹt, cảm giác hai loại mùi hỗn hợp cùng nhau chui vào trong mũi, làm cho trong lòng Vương Hoằng buồn nôn.

Xem ra trận lửa lớn này nhất thời không dừng được, không đợi đến khi lửa lớn dừng lại, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, ra khỏi thành đuổi theo Tần Quân!

Đợi khi ra khỏi thành, Tần Quân đã nhổ trại chậm rãi lui lại. Xem ra Tần Quân cảm thấy vô vọng tấn công thành sẽ phải lui binh.

Mặc dù Tần Quân bại lui nhưng trận hình của hắn nghiêm chỉnh mà không loạn, tạo thành một phương trận cỡ lớn, đao thuẫn binh bên ngoài, trường thương binh bên trong đều bắn ra bên ngoài, sẵn sàng đón địch. Tay cung tiễn ở chính giữa cùng bên cạnh vẫn còn đang bắn tên ra bên ngoài.

Sở Quân thì lại lấy huynh đệ trận truy kích, chủ tướng và trung quân ở vào giữa, hai cánh ở hai bên như hai cánh ngỗng trời, lúc nào cũng có thể bay về phía trước.

Tiến hành bọc đánh vào bên trong.

Vương Hoằng ở cánh trái, hiện tại chính là cơ hội tốt để chém tướng cướp cờ, lập công, chỉ tiếc đại đội 6 của hắn ngoại trừ bị thương ra thì chỉ có thể đi theo năm mươi mấy người ra khỏi thành tác chiến.

Trước đó Tần Quân không vội không từ mà đi lấy, Sở Quân ở phía sau cũng không kín không chậm cùng lấy. Một canh giờ sau, Tần Quân tiêu hao xong mũi tên, trong trận của Tần Quân cũng không có mũi tên bay ra.

Từ lúc này trở đi, Sở Quân vừa có cơ hội đã nhào tới, từ trên người Tần Quân cắn xuống một miếng thịt. Có hai nhánh quân tinh nhuệ thường xuyên từ hai bên lấy trận hình mũi khoan trùng kích Tần Quân, giống như hai lưỡi dao đâm vào trong trận của Tần Quân, đồng thời từ đó chia cắt ra một khối nhỏ Tần Quân, sau đó nhanh chóng bị đại quân hậu phương thôn phệ.

Nếu cứ như vậy vừa đi vừa gϊếŧ, một ngày chiến quả sẽ tương đối khá, đặc biệt là tạo thành áp lực tinh thần cực lớn cho Tần Quân.

Đến ban đêm bởi vì hành quân không tiện, song phương không hẹn mà cùng ngừng lại, cắm trại.

Lúc này, quân Sở đang gặm một đống lương khô, mà Tần Quân đói đến mức bụng ục ục kêu, chỉ có thể liều mạng uống vào bụng, mưu đồ làm dịu cơn đói khát.

Đương nhiên ban đêm cũng không làm cho Tần Quân tốt hơn, Sở Quân đã phái ra tiểu đội khởi xướng mấy lần tập kích quấy rối. Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Sở Quân lại phát động công kích với Tần Quân, Tần Quân vẫn là chiến vừa lui.

Hơn phân nửa thiên tài Tần Quân vừa mệt vừa đói, tinh thần mỏi mệt, lòng người hoảng sợ.

Đột nhiên từ trong núi nhỏ có một nhóm quân tinh nhuệ xông ra.Đúng là nhóm quân Sở được phái ra để đốt lương thảo cho Tần Quân, thì ra đã sớm mai phục trên con đường mà Tần Quân cần phải đi qua. Lúc này gϊếŧ ra chính là một cây rơm rạ đè lên lạc đà.

Sau đó quân Sở cũng đồng thời phát động công kích mãnh liệt, hai cánh nhanh chóng bọc đánh về phía hai bên. Nếu tiếp tục ở lại, mặc kệ chạy trốn, chính là vây ba cánh, một cánh để tiến thêm một bước làm tan rã quân tâm của hắn, phòng ngừa thú của hắn bị vây mà còn đấu, và quân Sở tử chiến.

Sở quân tấn công không đến hai khắc đồng hồ, Tần Quân rốt cục sụp đổ, nhao nhao chạy tán loạn về phía trước, cũng không để ý đến trận hình. Lúc này chỉ hận cha mẹ sinh hai cái chân, quan quân pháp lớn tiếng gầm thét, lại vung đao chém đứt mấy cái đầu người. Chỉ là rất nhanh đã bị biển người chạy tán loạn bao phủ. Cái gọi là binh bại như núi.

Sở Quân thấy vậy thì phân đội thành đơn vị, lần lượt truy kích Tần Quân đang tán loạn.

Vương Hoằng dẫn theo sáu đại đội năm mươi người đuổi gϊếŧ một trận, trên đoạn đường này chém gϊếŧ Tần Quân đơn giản như chém dưa thái thịt.

Đối thủ lợi hại nhất mà hắn gặp phải cũng chỉ là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, bị ba phát thương của Vương Hoằng đâm xuyên yết hầu, còn thuận tiện đoạt được một lá cờ.

Trên đường đi thu hoạch tương đối khá, năm mươi người dưới tay mỗi người đều có một hai cái chiến công. Vương Hoằng chém gϊếŧ hai gã Giáo Úy, đoạt được hai mặt doanh kỳ đủ để trở về lĩnh công.

Một trận chiến này, quân Sở đại thắng, cộng thêm thủ thành chiến, tổng cộng chém gϊếŧ 50 ngàn quân Tần. Rất nhanh tin tức đã truyền khắp toàn bộ chiến trường, từ khi Tần Quân tăng binh đến nay, lần đầu tiên quân Sở chiến thắng Tần Quân, đã cổ vũ rất lớn sĩ khí của quân Sở.

Mấy tháng sau, quân Sở đều phát động phản kích với quân Tần. Lại thêm các đường chinh chiếu viện quân chạy tới, quân Sở bắt đầu từ từ thu phục hết đất.