Chương 2: Chiến đấu với sói hoang

Rễ sắn dại bình thường đều mọc tới lòng đất rất sâu, có rễ sắn có thể dài đến hơn một trượng. Bình thường rễ sắn già sẽ có rất nhiều lỗ sâu đυ.c, còn rất dễ dàng rỗng ruột. Chỉ là cái gốc dài đến mức dị thường tráng kiện rắn chắc, tìm không thấy lỗ sâu đυ.c nào.

Ban đầu chỉ có to cỡ cổ tay, càng đào xuống dưới, hiện tại chỉ đào nghiêng xuống dài hơn hai thước đã tương đương với kích cỡ một chân của Nhị Cẩu Tử.

Vương Hoằng càng đào càng hưng phấn, mặt đỏ bừng lên, mồ hôi nhỏ xuống dưới cằm đều không hề hay biết. Thẳng đến khi đào qua hai canh giờ, mới lộ ra hình dáng rễ sắn này, toàn thân dài ước chừng có một trượng, chỗ to nhất bằng eo của Vương Hoằng, nặng chừng sáu bảy mươi cân.

Đem rễ sắn này khiêng trở về, tối thiểu có thể đảm bảo hai huynh đệ an ổn vượt qua mùa đông này, không cần lo lắng bị chết đói.

Chỉ là lúc này Vương Hoằng đem rễ sắn ném qua một bên, lực chú ý đều tập trung vào trên một kiện vật phẩm trong tay, là ở bên cạnh rễ sắn mới móc ra vừa rồi, là một viên châu lớn bằng nắm đấm.

Chỉ thấy toàn thân vật này bóng loáng như gương, giống như là được cẩn thận rèn luyện qua, trong suốt như phỉ thúy, hiện ra ánh sáng xanh biếc, phía trên che kín hoa văn huyết sắc, lúc mặt trời chiếu xuống lộ ra ánh sáng chói mắt.

Vật này cứng rắn dị thường, vừa rồi không cẩn thận, một cái cuốc đào ở phía trên, cái cuốc đều toác ra lỗ hổng, trên viên đá kia ngay cả vết xước đều không để lại một chút. Xúc cảm bóng loáng ôn nhuận, cầm trên tay ngay cả cảm giác mệt mỏi vừa rồi đều tiêu trừ không ít.

"Đây cũng là một loại bảo thạch đi, hẳn là có thể bán không ít tiền." Vương Hoằng nói thầm, mặc dù hắn không có kiến thức gì, nhưng trước kia cũng từng theo phụ thân đi đến huyện thành, cũng xa xa thấy qua những phú gia công tử, các tiểu thư đeo ở trên người các loại bảo thạch, cảm giác cũng không bằng cái này của mình.

Trong lòng Vương Hoằng suy nghĩ, nên làm sao mới có thể bán viên bảo thạch này đi, đầu tiên nhất định phải giữ bí mật, không thể lộ ra, không thể để cho người bên ngoài biết được. Cần biết thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Bây giờ thế đạo này cũng không yên ổn, thường xuyên có mã phỉ đạo tặc hoành hành.

Năm trước Trương Thiết Trụ ở Hà thôn cách hai dặm tại núi Thương Vân hái được một gốc Tam Diệp Linh chi, tin tức truyền đi vào đêm đó liền bị người khác diệt môn, một nhà sáu miệng ăn không một ai may mắn thoát khỏi.

Chờ bán xong bảo thạch, có tiền nhất định phải mua lấy vài mẫu đất, làm nông dân, nằm mộng cũng ước được có đất cho mình, có mới có tiền vốn sống tiếp, cũng mới có cơ sở nối dõi tông đường. Có lẽ đây cũng là tâm tư của tất cả nông dân.

"Nếu có, còn có thể nuôi mấy con gà, năm thì mười họa còn có thể ăn được trứng gà, buổi tối hôm qua cháo trứng hoa ăn ngon thật, nhưng không nếm thử sẽ uổng phí." Vương Hoằng hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.

"Còn có cơm trắng, bánh bao trắng lớn, hấp đến thịt mỡ nhừ nát." Không thể suy nghĩ tiếp, nghĩ nữa sẽ bị nước miếng của mình dìm chết đuối.

Vương Hoằng vừa tự nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp sau này, vừa dọn dẹp rễ sắn móc ra. Đột nhiên có cảm giác sợ hết hồn hết vía không giải thích được, hắn cảnh giác đánh giá bốn phía.

Đồng thời nhặt lên cây gậy trước đó dùng để mở đường, dùng đao săn nhanh chóng đem cây gậy phía trước vót nhọn một chút, thuận tay đem đao săn cắm đến trên lưng.

Hai tay cầm côn, con mắt nhanh chóng đánh giá bốn phía, chợt thấy bụi cỏ phía bên phải cấp tốc tách ra hai bên. Còn không kịp thấy rõ ràng, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng hướng mình đánh tới.

Thân thể Vương Hoằng nhanh chóng rẽ phải, dùng mũi nhọn của cây gậy nhằm ngay bóng đen, dùng sức đâm một cái. Thời điểm sắp đâm đến, bóng đen đang nhanh chóng dừng lực, thế mà còn có thể tránh sang phải mấy tấc, lần này chỉ đâm trúng bên trái bóng đen.

Đồng thời nương theo đó là lực va chạm to lớn, chấn động đến hắn liền lùi lại mấy bước, suýt chút té tại chỗ.

Lúc này mới có thời gian quan sát tỉ mỉ thứ trước mắt, thì ra là một con sói, lông xám trắng đan xen, hẳn là một con sói già, vừa rồi ghim trúng chân trái của nó, đang chảy máu ra bên ngoài.

Lúc này nó đang nhe răng, khóe miệng còn mang theo từng tia nước bọt, từng cọng lông lưng dựng đứng, phần lưng có chút cong lên, đang chuẩn bị tấn công vòng tiếp theo.

Vương Hoằng cảm giác buồng tim của mình bồn chồn đập đông đông đông cuồng loạn, tay chân không kìm chế nổi run rẩy. Nắm thật chặt gậy gỗ trong tay.

Vương Hoằng sợ hãi trong lòng, một con sói lớn như vậy, hình thể không hề nhỏ hơn hắn. Trong lòng thầm than: "Hôm nay sợ là khó mà may mắn thoát khỏi."

"Vương Hoằng ta chẳng lẽ phải chết ở chỗ này sao? Ta mới mười hai tuổi, ta chết đi tiểu đệ làm sao bây giờ? Ta còn muốn mua ruộng mua đất, ngày tốt lành còn chưa bắt đầu. Ta không muốn chết!"

Du͙© vọиɠ muốn sống mãnh liệt khiến cho hắn bình tĩnh lại, cẩn thận cân nhắc ưu khuyết điểm của hai bên, khí lực của nó lớn hơn mình, phương diện tốc độ mình cũng kém xa, luận kỹ xảo chiến đấu, những dã thú này chính là kẻ mạnh nhất sống sót sau vô số trận chiến, mình cởi ngựa cũng đuổi không kịp.

Ưu thế của mình chính là có đao và trường côn, sói có thể thương tổn được mình chỉ có móng vuốt và răng, chủ yếu nhất là răng.

Vương Hoằng nhanh chóng tính kế hoạch, tiếp theo hẳn là dùng trường côn tranh đấu trước, tận lực tránh đấu cận chiến, như thế này mình có ưu thế khoảng cách.

Một khi bị nó tiếp cận chủ yếu bảo vệ tốt chỗ quan trong, tốc độ không bằng, dứt khoát dùng đao dùng vết thương đổi lấy vết thương, xem ai đỡ không nổi chết trước.

Lúc người ta đứng trước nguy cơ sinh tử tư duy sẽ trở nên sinh động dị thường, nghĩ thông suốt những điều này cũng chỉ trong nháy mắt.

"Súc sinh, hôm nay xem là ngươi ăn gia gia, hay là gia gia ăn ngươi, đánh đi!" Sau khi Vương Hoằng nghĩ thông suốt, trong lòng quyết tâm, hướng về phía sói hoang mà hô to.

"Đến đi!"

"Đến cắn ta đi!"

Đầu tiên hắn đánh một đòn nhử con sói, sói hoang thấy tình thế liền nhào tới ngay mặt, Vương Hoằng vẫn đâm thẳng ngay ngực, đáng tiếc gậy gỗ quá cùn, chỉ đâm rách chút da rồi trượt qua, bị nó nhào tới trên chân cắn một ngụm nhỏ, nhưng trên phần ngực sói hoang cũng thêm một vệt máu, cũng càng kí©h thí©ɧ tính hung hăng của nó. Vương Hoằng vội vàng lùi lại hai bước.

Sói hoang lần nữa từ bên cạnh bổ nhào vào gần đó, cắn tới chân hắn, Vương Hoằng lui lại, đồng thời nâng côn dùng sức nghiêng bổ xuống. Một côn bổ vào trên lưng sói, "Bốp" một tiếng, cây gậy gãy thành hai đoạn.

Cái kia sói hoang cũng đã nhe răng cắn tới phần bụng, nếu bị cắn một cái này còn không phải là mở ngực mổ bụng. Vương Hoằng vừa lùi lại, tay trái cầm một nửa cây gậy còn lại bảo vệ phần bụng, tay phải rút đao.

Sói hoang cắn một cái vào cánh tay trái, Vương Hoằng cũng không lo được đau đớn trên cánh tay trái, giơ đao lên liền hạ xuống một đao, vị trí giữa cổ và tai sói, chỉ thấy máu tươi bắn ra. Trước kia nghe lão thợ săn nói qua vị trí này, mặc kệ là người hay là dã thú đều có thể một đao mất mạng, quả nhiên không giả.

Lúc này sói hoang kia nằm trên mặt đất, phát ra tiếng nghẹn ngào không cam lòng . Vương Hoằng đặt mông ngay tại chỗ, ngụm lớn thở hổn hển, kịch chiến qua đi toàn thân hư thoát, toàn thân không còn một chút sức lực.

Trên cánh tay trái truyền đến đau đớn kịch liệt, còn có mấy nơi cũng là nóng bỏng đau nhức. Hẳn là bị vuốt sói cào bị thương.

"Nguy hiểm thật! Suýt chút chết rồi, còn may, cánh tay trái bị cắn xuống một miếng thịt."

"Thật đúng là họa phúc tương y, vừa mới được kiện bảo bối, thiếu chút nữa chết mất."

Tìm được đường sống từ trong hiểm cảnh, chuyện thứ nhất nghĩ tới là bảo thạnh, thật sự là người tham tiền. Mau đem bảo thạch từ trong ngực lấy ra nhìn một chút, mới yên lòng.

Nhìn bảo thạch trên tay, Vương Hoằng phát hiện một chuyện rất quái dị, máu trong vết thương chảy ra, vừa tiếp xúc với bảo thạch liền bị hấp thu.

Xích lại gần nhìn kỹ, phát hiện tất cả máu đều tự động chảy tới bên trong hoa văn màu đỏ phía trên. Đổi chỗ khác, lại đem máu chảy ra hấp thu, cảm giác hào quang trên bảo thạch so với ban đầu sáng lên, còn có một chút hơi nóng.

Một màn này khiến Vương Hoằng kinh ngạc không thôi, còn chưa từng nghe nói có bảo thạch nào sẽ hút máu. Do dự một chút, trực tiếp đem bảo thạch ép đến vết thương trên cánh tay trái. Chỉ thấy máu trên miệng vết thương dũng mãnh lao tới bảo thạch, càng lúc càng nhanh, bảo thạch trở nên nóng hổi.

Đang muốn lấy nó ra khỏi miệng vết thương, chỉ thấy hào quang bảy sắc lóe lên, từ vết thương chui vào cơ thể biến mất không thấy. Sau đó cảm giác được một dòng nước ấm dọc theo cánh tay đi thông qua vai, cái cổ, thẳng hướng đầu phóng đi. Tốc độ quá nhanh.

Vương Hoằng lo lắng, muốn ngăn cản cũng không có cách nào. Sau đó cỗ nước ấm kia xông vào đại não, cảm giác trong đầu “Bùm” một tiếng, toàn bộ ý thức đều lâm vào bóng đêm.