Chương 1: Sống nương tựa lẫn nhau

Mặt trời chiều ngả về tây, trên đường mòn trong núi có một bóng người nhỏ bé gầy yếu, trên mặt có hai vết máu, hẳn là bị cây có gai trên núi làm bị thương. Một thân mặc quần áo gai đã giặt đến trắng bệch, khắp nơi đều là vết tích khâu vá sửa lại, ống tay áo còn treo mấy sợi chỉ sờn. Giày đã có thể lộ ra ngón chân cái. Sau lưng đeo một cái gùi lớn bằng trúc, bên trong đều là các loại thảo mộc hỗn tạp ở trên núi.

Thiếu niên tên là Nhị Cẩu Tử, tên thật là Vương Hoằng, người của Vương gia thôn, toàn bộ Vương gia thôn cũng không có một người biết đọc biết viết, cái tên này là đi vào trấn tốn 10 văn tiền nhờ một lão đạo sĩ coi bói đặt cho. Người lớn đều cảm thấy tên xấu sẽ dễ nuôi hơn, nên ngày thường đều gọi là Nhị Cẩu Tử.

Trong thôn còn có một đống lớn tên chó, tên lợn, tên trâu. Nhưng chỉ có sáu người được gọi là Cẩu Tử, Vương Hoằng chỉ có thể xếp thứ hai, nên gọi là Nhị Cẩu Tử. Nhị Cẩu Tử cảm thấy nhũ danh của mình cũng không tệ lắm, so với một vài cái tên bãi phân trâu, giun đũa gì đó thì dễ nghe hơn nhiều.

Năm nay Vương Hoằng mười hai tuổi, năm tuổi mất mẹ, phụ thân cũng vào mùa xuân năm ngoái sau khi vào núi liền không còn trở ra, nghe người lớn trong thôn nói là gặp đàn sói, bỏ mình trong bụng sói.

Còn lại Vương Hoằng và người đệ đệ tám tuổi, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đệ đệ tên là Vương Nghị, nhũ danh là Tứ Cẩu tử. Lúc đầu phụ thân lúc còn sống thuê mười mẫu đất của nhà Vương viên ngoại, cuộc sống cũng miễn cưỡng trôi qua.

Sau khi phụ thân qua đời, Vương viên ngoại thấy hai huynh đệ tuổi còn quá nhỏ, sợ bọn họ trồng không tốt, không thể đóng tiền thuê đất. Lấy lại đất về, dù sao vùng này người nhiều ít đất, người chờ giúp bọn hắn trồng trọt cũng không ít.

Về phần lên núi đi săn, càng thêm không ai nguyện ý dẫn theo thứ vướng víu là hắn, đến lúc đó chạy không kịp dã thú, bị dã thú trên núi cắn chết.

Không có cách nào, Vương Hoằng chỉ có thể ở một nơi tương đối an toàn bên ngoài Thương Vân sơn, hái chút thảo dược, bán cho tiệm thuốc trong trấn đổi mấy đồng tiền.

Tiểu đệ thì suốt ngày rong ruổi ngoài đồng, kiếm rau rừng, nhặt chút củi lửa, còn phụ trách giặt quần áo nấu cơm.

Nhị Cẩu Tử vừa đi vừa tính toán thu hoạch của hôm nay, hôm nay vận khí quá kém, ở trên núi xoay chuyển cả ngày vẻn vẹn hái được một hai cây kim ngân, nửa lượng Bán Hạ, còn có một chút hoa cúc dại, cây kinh giới, dây leo, các loại thảo dược cộng lại nhiều nhất có thể bán hai văn đồng tiền.

Mặt khác còn lấy ra ba quả trứng chim to bằng ngón tay, hái một nắm quả dại.

Mặc dù vùng ngoài của ngọn núi an toàn hơn chút, không có dã thú lớn ẩn hiện. Nhưng có thể đáng ít tiền gì đó, cũng do mọi người vơ vét từng ngày sớm đã không còn bao nhiêu.

Chân núi Vương gia thôn lúc này đã dâng lên từng làn khói bếp, cửa thôn còn có mấy tiểu hài đang chơi đùa. Vương gia thôn chỉ có mấy chục gia đình, đều là tá điền của nhà Vương viên ngoại trong trấn, sống bằng nghề làm ruộng thuê, lúc làm nông nhàn hạ cũng sẽ lên núi đi săn, hái thuốc lấy tiền phụ thêm sinh hoạt hằng ngày.

Khi mùa màng tốt cũng miễn cưỡng có thể trải qua cuộc sống ấm no. Còn mùa màng không tốt, bán con bán cái cũng là chuyện thường thấy.

Từ xa đã thấy một đứa trẻ bảy, tám tuổi ngồi xổm trước cửa lựa rau dại. Lựa thật kỹ, giũ thật kỹ lớp đất bám trên từng cây rau rừng, ngắt từng lá rau rừng và loại bỏ những chỗ bị côn trùng cắn phá.

Vương Hoằng rón rén đi đến phía sau, hắn còn không phát giác.

"A!" Vương Hoằng đột nhiên rống một tiếng, dọa cho Vương Nghị đặt mông ngồi dưới đất. Đợi sau khi thấy rõ ràng là Vương Hoằng, hắn tức giận cầm tất cả bùn dính trên tay đều bôi lên người Vương Hoằng.

Đuổi đến Vương Hoằng luồn lên nhảy xuống, đợi cho tiểu đệ phát tiết xong lửa giận. Vương Hoằng lấy từ trong cái gùi ra một gói nhỏ bọc lá cây, dùng thân cỏ khâu lại.

"Tiểu đệ, ngươi xem đây là cái gì?"

Hai mắt Vương Nghị sáng lên, giật lấy, nói: "Cái này xem như bồi thường việc ngươi hù dọa ta."

Tiểu đệ nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một loại phúc bồn tử, kết thành từng hạt to bằng hạt kê, có hạt to bằng ngón tay cái, khi chín toàn thân có màu đen. Ngọt và hơi chua, tiểu đệ thường thích ăn nhất.

"Oa, nhiều cây bao như vậy, ta hôm nay cũng đào được thật nhiều rau dại." Tiểu đệ cười đến mắt đều híp thành một khe hẹp, nắm mấy cái ném vào trong miệng.

"Ừm. . . ngon lắm!"

Lại cầm một cái nhét vào miệng Vương Hoằng.

"Ta trong núi tìm được mấy cây dâu, còn có thật nhiều cây chưa chín, hai ngày nữa lại đi hái, cầm lấy đi ăn đi, ta đi nấu cơm."

Vương Hoằng chộp lấy một miếng gạo, cho vào nồi rất nhiều nước, đun sôi, vừa đun vừa dùng thìa gỗ chậm rãi khuấy đều.

Tiểu đệ ở bên cạnh giúp đỡ nhóm lửa, thỉnh thoảng nhét mấy quả phúc bồn tử vào miệng, thỉnh thoảng đưa vào miệng Vương Hoằng.

Bỏ ra gần nửa canh giờ, chờ nước trong nồi và gạo hoàn toàn dung hợp thành cháo hoa rất đạm. Lại thêm vào rau dại xé nát, lại đánh ba cái trứng chim vào trong đó, dùng đũa nhẹ nhàng khuấy ra, chỉ thấy bên trong cháo hoa tung bay lá xanh, còn có vài tia trứng hoa, lại để một chút gia vị muối. Một nồi cháo hoa rau dại trứng mùi thơm ngát mê người liền làm xong. Múc ra hai bát lớn, hai huynh đệ ngồi trên tảng đá lớn trước cửa uống đến khò khè.

Vào đêm, nhìn tiểu đệ bên cạnh ngủ say sưa, lúc này Vương Hoằng lại là không buồn ngủ. Từ năm trước sau khi phụ thân qua đời, liền dựa vào hắn mỗi ngày đi trên núi hái chút thảo dược bán cho tiệm trên trấn, kiếm một chút đồng tiền miễn cưỡng duy trì sinh kế cho hai huynh đệ.

Thường xuyên là ăn bữa trước không có bữa sau. Ký ức mùa đông năm ngoái vẫn còn mới mẻ, tuyết lớn ngập núi hai tháng, cả vùng đất một mảnh trắng xóa, tìm không được bất kỳ thức ăn gì.

Hai huynh đệ đào lên sợi cỏ trong đất tuyết để no bụng, thường xuyên nửa đêm đói tỉnh, may mắn ở giữa còn có một con thỏ hoang, cùng sợi cỏ chịu đựng qua hơn mười ngày sau cùng. Sắp lập tức phải đến mùa đông, ngày thường tiểu đệ ở trong nhà phơi hơn hai mươi rổ rau dại, những thứ này phải ăn đến đầu xuân sang năm mới có rau dại khác để đào, còn thiếu rất nhiều.

Một năm này bớt ăn bớt mặc cũng để dành được hai mươi mấy văn tiền, cũng chỉ có thể mua hơn hai cân gạo. Xem ra ngày mai phải xông vào trong núi sâu một lần.

Kỳ thật chỗ sâu trong núi Thương Vân cũng có chút dược liệu quý giá, năm ngoái Vương lão thất ở bên trong hái được một gốc nhân sâm mười năm, bán bốn lượng bạc.

Phải biết một lượng bạc tương đương một quan tiền, tương đương với một ngàn văn. Hai lượng bạc liền đủ hai anh em họ sinh hoạt một năm.

Chỉ là trên núi dã thú cũng nhiều, bình thường thợ săn lên núi cũng phải gom đủ năm sáu người mới dám lên núi, cứ thỉnh thoảng còn sẽ xuất hiện thương vong. So với ở nhà chờ chết không bằng đánh cược đi vào trong núi sâu.

Sáng ngày thứ hai, Nhị Cẩu Tử thu thập một cái, trước mang một cái bánh ngô, một thanh đao săn, đạp trên hạt sương lên núi.

Xâm nhập vào núi Thương Vân cũng hơn mười dặm, nơi này cổ thụ che trời, đại thụ mấy người ôm hết có thể thấy được khắp nơi. Trên mặt đất càng là khóm gai sinh trưởng, quần áo đều bị xé rách mấy đường.

Vương Hoằng cầm trường côn trong tay dẫn đường, cầm bụi gai cản đường đẩy ra, con mắt cẩn thận liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ, thuận theo ánh mắt, chỉ thấy bên trái cách đó không xa có một bụi cây nhỏ xanh biếc. Thân nó như cán bút, phía trên treo đầy hoa nhỏ màu trắng, lá cây sinh trưởng thành đôi, bề ngoài giống lá trúc.

"Hàhà...! Hàhà...! Hà...! Nhiều hoàng tinh như vậy." Nói rồi lấy cuốc nhỏ ra đào thuốc, cẩn thận từng li từng tí đào. Một lát sau hết thảy hái được mười ba cây hoàng tinh, trong đó một gốc đạt đến dược linh tám năm, có hai cây dược linh sáu năm, còn lại không giống nhau.

Còn có chút mầm non không hái, để lại cho người đến sau đi. Đây cũng là quy củ bất thành văn của người hái thuốc. Hái lớn để lại nhỏ, hái nhân sâm hái xong sẽ ở xung quanh vung một số hạt giống của người tham gia, có rễ cây sẽ chừa chút thân nhỏ ở trong đất, có dây leo sẽ chừa chút dây leo. Nếu như đều phương pháp đoạn tử tuyệt tôn hái, những dược liệu trân quý đã sớm toàn bộ diệt tuyệt.

Sau đó lại tìm đến vài cọng thảo dược không đáng tiền, tìm tới một gốc cây hạch đào* dại, nhặt được hai ba mươi quả hạch đào. Hạch đào sẽ không hư, có thể để tới tới đông ăn.

*Tên thường gọi: Sơn hạch đào còn gọi là Hạch đào, dã tất thụ (An Huy), tiêu hạch đào, sơn miết (Triết Giang). Tên tiếng Trung: 山 核 桃, Tên khoa học Carya cathayensis Sarg. Họ khoa học: Thuộc họ hồ đào Juglandaceae.

Lúc này Vương Hoằng lại phát hiện một gốc sắn dây khác, đang chổng mông lên dùng lực đào. Rễ sắn có thể trực tiếp ăn sống, ăn sống hương vị ngọt, nước nhiều giải khát, kéo xuống một miếng nhỏ để bên trong miệng thống khoái mà nhai nuốt. Rễ sắn cũng có thể nấu ăn, hương vị có điểm giống củ khoai, rất là kháng đói. Còn có thể làm dược liệu bán lấy tiền.