Chương 8: Hùng Miêu ẩn thân

Tần Không quyệt miệng, trong lòng đã sớm thấu hiểu Hùng Miêu. Hùng Miêu có tính tình giống như một đứa bé có thể so sánh với đứa bé bình thường thông minh hơn một chút.

Nhưng cơ bản tính tình không khác đứa bé.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Không cười thầm.

Hắn có tự tin trêu đùa làm cho Hùng Miêu này xoay quanh một cách dễ dàng.

Cùng Hùng Miêu tạo mối quan hệ tốt cũng không có chuyện gì xấu.

Về phần câu nói mới vừa nói kia chính là đem hắn tiến vào trong vòng luẩn quẩn.

"Ta có phải hay không có một chút tà ác..."

Tần Không vuốt càm suy nghĩ trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười nhưng lập tức lắc đầu, nói:

"Lần này lừa dối... Không tính a! Hơn nữa hắn ăn linh thảo của ta. Ta lừa dối hắn cũng không có chuyện gì quá đáng a."

Mắt Tần Không xuất hiện tinh quang.

Mà giờ phút này Hùng Miêu Hắc Đô Đô nháy con ngươi hồi tưởng lại lời Tần Không vừa mới nói, gật đầu có dáng vẻ hiểu đạo lý nói:

"Hình như là vậy a... Nếu không chúng ta làm bằng hữu, ngươi cho ta ăn linh thảo?"

Trong mắt Hùng Miêu Hắc Đô Đô lộ ra vẻ khát vọng, âm thanh non nớt mang vẻ tràn đầy mong đợi hơn nữa khóe miệng còn chảy nước miếng.

Tần Không nhíu chân mày thầm nghĩ hắn quả nhiên trúng kế. Tiến lên phía trước đi vài bước nhưng lần này hắn không có chống cự.

Tần Không dần dần đi tới bên người Hùng Miêu Hắc Đô Đô. Ngồi tại bên cạnh đối phương, cười nói:

"Lão mập, ta nói hai ta không quen không biết. Ngươi muốn làm bằng hữu của ta cũng có thể nhưng ngươi ăn linh thảo của ta thì phải đem thứ gì đó ra đổi chứ. Ta có thể thu ngươi làm tiểu đệ nhưng ta cũng không thể nuôi dưỡng người miễn phí được."

Nói đùa gì chứ, hắn ăn nhiều linh thảo như vậy vẫn còn bày ra bộ dáng đói. Cho dù đem một cái Dược Viên cho hắn ăn đoán chừng cũng không làm cho hắn no được.

Nhưng mà muốn bàn bạc kỹ hơn việc này, Hùng miêu phải bày ra bản lãnh của chính mình a.

Yêu thú đều có tuyệt chiêu thiên phú. Tần Không cũng không biết con Hùng Miêu này tuyệt chiêu thiên phú là gì. hắn lời này, cũng là hoàn toàn nữa bộ đối phương.

Mà giờ khắc này Hùng Miêu vẫn còn trong mơ hồ, chớp chớp đôi mắt đáng yêu nói:

"Ngươi nói có đạo lý. Ngươi cho ta ăn linh thảo ta cũng không thể ăn không a."

Hùng Miêu vỗ vỗ tay rồi vỗ vỗ ngực, nói:

"Như vậy đi, bổn Hùng Miêu cũng không bạc đãi ngươi. Ngươi cho ta ăn thì ta giúp ngươi tìm linh thảo!"

"Tìm linh thảo!"

Vẻ mặt Tần Không hiện lên vẻ không tin. Linh thảo lại có thể dễ tìm như vậy!

Mặc dù đầy đất cũng là linh thảo nhưng những linh thảo dưới đất này cơ bản không tính là linh thảo chỉ có thể nói là một số cây cỏ có nhiều linh khí một chút mà thôi.

"Hắc hắc, bổn Hùng Miêu cũng không phải là chỉ biết ăn. Ta cho ngươi biết, ta có thể phân biệt rõ ràng ra được thiên địa linh thảo, linh dược, chỉ cần có linh khí là ta có thể phân biệt ra được phẩm cấp, niên kỷ ta cũng có thể phân biệt rõ ràng được."

Hùng Miêu vỗ bộ ngực bảo đảm.

"Nha..."

Tần Không vuốt càm.

Dựa theo lời nói của đối phương thì hơn phân nửa đúng là sự thật. Hắn lúc đầu cũng tùy ý nói ra linh thảo niên kỉ không giống giả bộ nên rất có thể là sự thật.

"Ngươi nói ngươi có thể phân biệt ra được niên kỉ linh thảo nhưng cái này có chỗ lợi gì? Ngươi có thể phân biệt ra được thì người khác cũng có thể phân biệt ra được!"

Tần Không giả vờ vẻ mặt khinh thường, chờ Hùng Miêu trả lời.

"Hừ! Lỗ mũi ta trời sinh nhạy bén. Ngoài trăm ngàn dặm có linh thảo ta cũng có thể biết rõ ràng, có thể biết ở nơi đó, biết ở nơi kia có linh thảo. Chỉ bất quá bổn Hùng Miêu không có cái kia thực..."

Hắc Đô Đô vừa nói tay vừa chỉ nhưng đột nhiên phát hiện mình lỡ miệng nói rồi nhanh chóng che miệng lại.

Tần Không trừng mắt nhìn, cười nói:

"Không có thực lực đi lấy, đúng không?"

"Hừ, đúng vậy!"

Hùng Miêu không phải không thừa nhận, nhìn Tần Không, nó trừng hai mắt, tiến mấy bước cọ vào Tần Không có bộ dáng lấy lòng nói:

"Nếu không như vậy đi, ngươi làm tiểu đệ, ta làm đại ca, sau này tới thời điểm có biện pháp tìm được linh thảo ta mang theo ngươi đi tìm."

Lời nói Hùng Miêu cực kỳ ngây thơ nước bọt bắn tung tóe, khuôn mặt hiện lên bộ dáng hưng phấn.

"Đi tìm chết!"

Tần Không đảo cặp mắt trắng dã, nói:

"Muốn làm tiểu đệ cũng là ngươi làm tiểu đệ, ta làm đại ca!"

"Không được, ta làm đại ca!"

Hùng Miêu khẩn yếu không tha.

Tần Không hừ lạnh, nói:

"Thương lượng không thành. Nếu như vậy thì chuyện của chúng ta để khi khác nói. Bây giờ đường ai nấy đi a! Ta cũng không cần bản lãnh của ngươi, nơi có linh thảo đoán chừng đều có cao thủ bảo vệ, hai ta đi thì muốn chết cũng không có gì khác biệt."

Tần Không dứt lời xoay người sang hướng khác với bộ dáng không còn gì để nói.

Hùng Miêu thấy vậy chợt gấp gáp. Nhảy tới đem cánh tay trực tiếp ôm lấy thân thể Tần Không. Tần Không trực tiếp bị một cái thân thể đè lên, ngã trên mặt đất.

"Lão mập, ngươi... ngươi mau đứng dậy đi! M* nó, ngươi quá nặng a!"

Tần Không kêu to.

Này Hùng Miêu thân thể quá nặng khoảng chừng ba bốn trăm cân. Người bình thường có thể bị đè nửa chết nửa sống, nếu như hắn không phải là kịp thời triển khai linh lực trong cơ thể phản kháng lại thì hắn có thể bị đè gần chết.

Sau khi Hùng Miêu Hắc Đô Đô đứng dậy. Tần Không kinh ngạc nhìn Hùng Miêu, Hùng Miêu thể tích không lớn nhưng khi đè lên người thì đủ đè chết người đó a.

"Thế nào, hối hận?"

Tần Không nghi vấn nói.

"Ừm. Ta đồng ý ngươi làm đại ca, ta làm tiểu đệ nhưng ngươi bảo đảm khi có linh thảo chúng ta... Ngươi hai ta tám... Nga, không, ngươi ba ta bảy!"

Hùng Miêu nháy mắt to nói.

"Không được, ngươi ba ta bảy!"

Tần Không một mực chắc chắn.

Hai người giằng co hồi lâu. Cuối cùng Hùng Miêu mới xem như chấp nhận rằng hai người chia đôi năm năm mới kết thúc trận tranh cãi giao dịch này.

Nhưng mà Tần Không nghĩ đến Hùng Miêu này rốt cuộc là sủng vật của ai? Hắn nhận thức Hùng Miêu và trở thành tiểu đệ của hắn, sau này không biết thân phận thì ngay cả biện pháp mang theo cũng không có a.

"Hùng Miêu, ngươi trừ ta, thì còn biết ai?"

Tần Không thử dò xét hỏi một chút.

"Không nhận ra, ai cũng không nhận ra."

Hùng Miêu lắc đầu.

"Nha... Thật sự?"

Tần Không ánh mắt sáng lên, hỏi.

Hùng Miêu gật đầu, nói:

"Thật sự."

"Nha! Được rồi, sau này ta chính là đại ca của ngươi nhưng mà ta thấy ngươi là sống ở chỗ này là tốt nhất dù sao ngươi rất dễ dàng bị phát hiện tới lúc đó phát sinh chuyện gì ta cũng bảo đảm không được!"

Tần Không nói ra lời nói thật lòng, Hùng Miêu dù gì cũng là một con yêu thú nên cũng không ít người muốn bắt một con yêu thú làm sủng vật.

Chủ yếu nhất chính là Hùng Miêu có thể nói tiếng người. Trong trí nhớ của hắn có ít yêu thú có thể nói tiếng người nhưng những yêu thú có thể nói tiếng người đều là yêu thú có năng lực nghịch thiên.

Mà Hùng Miêu chính là có thể nói tiếng người.

Thấy được đối phương có thân phận thần bí. Tần Không nhận thức Hùng Miêu làm tiểu đệ nhưng vẫn cẩn thận vạn lần nếu không sợ rằng ngay cả Yên Nhiên Tiên Tử cũng cứu không được hắn.

"Hắc hắc, người khác có thể phát hiện không được. Ta từ bên ngoài tới đây cơ bản không ai biết được sự tồn tại của ta. Trừ trường hợp lúc nãy tại thời điểm ta ăn linh thảo nên phải hiện hình, nếu không thì không ai có thể phát hiện ra ta, ngươi nhìn thấy chứ!"

Hùng Miêu Hắc Đô Đô mở miệng rộng cười một tiếng, đột nhiên biến mất.

Tần Không khϊếp sợ trợn to hai mắt không chớp nhìn về phía Hùng Miêu.

Nhìn không thấy người giống như tan biến vào trong không khí. Vừa mới nhìn thấy rõ có người, nhưng giờ phút này, thậm chí tìm không được cái bóng của Hùng Miêu. Một cảm giác quỷ dị nói không ra lời.

Tần Không tiến lên sờ sờ nơi mà Hùng Miêu vừa biến mất nhưng té bổ nhào về phía trước. Hùng Miêu biến mất!!!

"Hắc hắc, tìm không được ta sao?"

Đúng lúc này Hùng Miêu cười hắc hắc. Đột nhiên xuất hiện lại chính nơi mà nó vừa biến mất.

"Hùng Miêu, ngươi đúng là thật sự có tài."

Tần Không than thở.

"Đó là đương nhiên."

Vẻ mặt Hùng Miêu đắc ý.

Tần Không gật đầu, nói:

"Ngươi xác định ngươi tại trạng thái lúc nãy, không ai có thể phát hiện ra ngươi?"

Hùng Miêu tự tin gật đầu, Tần Không mới xem như hài lòng. Hùng Miêu không có khả năng là không có tác dụng.

Chỉ vì Hùng Miêu nói được tiếng người chứng minh rằng Hùng Miêu không đơn giản. Chỉ bất quá bây giờ Hùng Miêu số tuổi vẫn còn quá nhỏ.

"Hùng Miêu, đi theo ta."

"Đi? Ta không đi, bước đi quá mệt mỏi. Mấu chốt chính là... Ta đói bụng"

Hắc Đô Đô Hùng Miêu lắc đầu dao như trống.

"Ta..."

Tần Không có cảm giác muốn mắng chửi người, nhưng suy nghĩ một chút, nói:

"Ôm ta! Nhớ kỹ biến mất thân hình!"

Hùng Miêu nghe thế mắt lộ tinh quang cười hắc hắc gật đầu thoáng cái ôm thân thể Tần Không. Hoàn toàn biến mất thân hình.

Nhưng thân thể Tần Không run lên mặc dù hắn đã chuẩn bị kỹ càng nhưng vẫn tránh không được.